“Nắng bữa nay đẹp quá ta!”- Bé Sáu thò đầu qua khung cửa sổ vừa mở tung, bật ra một câu như một tiếng reo. Tịnh nghiêng đầu theo ánh nhìn con nhỏ. Ngoài ô cửa vuông vức, như có một tấm màn vàng rượi buông xuống từ tầng cao. Lấp là lấp lánh muôn vàng sợi nắng óng suốt đan xéo trong vòm lá nêm mơn mởn xanh. Xa hơn một chút, là cả biển nắng rực rỡ vàng chói dập dềnh , đu đưa theo chuyển động rạt rào từ đám bắp non đương phất ngọn xanh rì giỡn cùng bầy gió. Nắng về thật rồi, không còn là cái nắng lợt nhách, ủ ê trong những xóm đông gió lùng bùng quần đảo. Cũng không phải cái nắng ẽo ợt rớt lại sau Giêng, thấy đó rồi mất đó như đứa trẻ nhõng nhà nhõng nhẽo thích chơi trò đi trốn để bắt người khác phải ngóng cổ tìm. Nắng giờ đã cởi bỏ hoàn toàn manh áo nhợt nhạt, rờ rỡ phơi tấm thân chói lọi ôn choàng lên hết thảy: Mấy cây nên già chi chít vàng hoa lẫn nắng bên cửa sổ, rãy bắp dưới đám đất gò, cả bãi cỏ mướt mát trải dài từ né chân gò ra xa ngút ngát. Tự nhiên, Tịnh muốn dịch sát lại bên cửa sổ như Bé Sáu. Chỗ đó sẽ thấy mồn một cái cây gióng rút chuồng được giở lên. Rồi tuôn ra liền sau đó, núc ních chen chúc nhau những thân mình xốp xộp đám lông trắng, nâu lẫn lộn. Ở chỗ đó còn thấy rõ một tấm lưng rộng, vắt vẻo trên vai cây hèo dài, lừng đững từng bước theo sau bầy cừu rửng mỡ. Tấm lưng đó, ba bốn tháng nay cứ thoáng tới thoáng lui lúc bên hông, lúc trước cửa, lúc ở hẳn luôn ở trong nhà trẻ Tịnh. Bữa xin nước uống, bữa mượn cái kéo, bữa đóng dùm Bé Sáu cây đinh bị sút ra của con ngựa gỗ vẫn để góc phòng cho mấy đứa nhỏ cưỡi chơi. Riết rồi tấm lưng đi hẳn luôn vô giấc ngủ Tịnh hồi nào không biết. Để thoảng đôi ba đêm Tịnh lại giật mình lúc nửa khuya, bồn chồn giằng xuống cảm giác rạo rực tuồn ra từ giấc mơ ngả đầu lên một tấm lưng trần đậm mùi đàn ông lẫn mùi nắng nồng khê.
Mời bạn đón đọc.