“Xưa, người ta vẫn gọi nó là “Hòn ngọc Viễn Đông”. Ngọc xưa vẫn còn đó nhưng chúng tôi vẫn tin, nó có thể hiện đang phân tỏa thành từng viên nhỏ, có thể quý hơn, sang hơn, nhưng cũng bí-ẩn-một-cách-phơi-lộ hơn. Bạn có thể nhặt được nó hay không, ngoài chuyện cơ duyên còn là do chính tâm bạn xác định ngọc của đời bạn là gì.
Hãy bước ra khỏi nhà, đến đầu ngõ, có thể không cần phải đến ngã ba hay ngã tư gần đó, có thể ngay chính trong căn hẻm của bạn… mở mắt ra đi, đã thấy được chưa, lấp lánh sắc màu rực rỡ từ những mảnh ngọc vỡ của Sài Gòn – Hòn ngọc Viễn Đông.”
(Ngọc của Sài Gòn)
“Không ai hỏi người mẹ rằng mẹ có cấn cái không, có đau không khi đứa con cứ ngắc ngứ nơi khúc cửa vào đời như vậy. Đã vậy tụ nơi loại cửa này còn có khá nhiều sợi thần kinh và thông liền với tử cung, buồng trứng, tim, lòng, cật, tụy, óc… nói chung là bộ đồ lòng bên trong tấm thân và bộ não trong đầu.
Không ai hỏi rằng sao mẹ lại có thể sống được, cười được, thậm chí đôi khi còn chạy nhanh hơn ngựa rượt. Loại câu hỏi này mẹ của người mẹ đã dặn không nên trả lời nếu còn muốn sống tới ngày sanh được đứa con.”
(Tranh Tứ Bình)
Mời bạn đón đọc.