Trong chúng ta không ai không có một quê hương đồng nội, mà khi lớn lên bươn chải với cuộc sống, khiến ta phải bứt khỏi quê hương. Lại nữa, nhịp sống sôi động nơi các đô thị cũng khiến ta hầu như quên hẳn những ký ức tuổi thơ.
Băng Sơn nói gì với chúng ta? Ông đề cập đến những nét bình dị nhất trong cuộc sống bình dị mà mỗi chúng ta lưu giữ. Ví như mùa xuân với một bờ hoa tầm xuân trắng muốt tuổi xuân. Để rồi bây giờ tự hỏi: Lâu rồi những dây hoa tầm xuân ấy có còn không, và mùa xuân hoa tầm xuân ấy có còn lấp lánh lên không?… Rồi thế nào tôi cũng phải về thăm như một lời hẹn…
Từ Tiếng hát trên đồng đén cái Tết làng quê xưa. Từ cách ăn bánh chưng ngày thường đến cách cắt bánh chưng ngày tết và cả đến cuộc Đánh tam cúc cũng là một kỷ niệm cháy lòng… Giản dị lắm những gì mà Băng Sơn đề cập tới. Từ Cánh bèo đến Điếm canh đê, từ Lá rụng đến Mưa rươi, Đò dọc, Đò ngang, Chiếc cầu đá, Cây đa làng…