“Tôi – trai phố – thành đạt. Cực kỳ ghét những đứa con gái sống dựa vào người khác. Lần đầu tiên gặp nàng tôi đã cười khẩy vào mặt nàng. Nhưng có vẻ như nàng không quan tâm đến điều đó. Chính điều đó làm cho tôi nóng … lỗ mũi, xì một hơi thật dài tẩy lập tức hình ảnh của nàng khỏi bộ nhớ của tôi.
Thế rồi một chiều ngẫu hứng tôi xách xe đi dạo ….
Một đứa con gái gầy nhằng, với chiếc váy trắng lùng thùng chạy ngược triền dốc mặt tái mét cắt không ra giọt máu, trên tay là chiếc máy hình bé tí hin. Chẳng biết có chụp được gì không nhưng có vẻ nàng hả hê khi quay lại phía chiếc xe đạp trong giỏ chất đầy hoa, dựng gần chiếc xe to bành của tôi, dí sát cái máy hình vào mặt tôi:
– Đẹp chưa?
Tôi chẳng thấy gì ngoài bức hình hoàng hôn dần tắt phía chân dốc đen thùi lùi… Tôi khẩy cười.
Không dưng nàng tu hú khóc ngon lành. Thì ra là nàng không thấy cái túi có hai cái dây rứt hai bên giống như cái túi trẻ con bỏ đồng xu đựng máy hình cùng đôi giày búp bê của mình đâu. Có lẽ nó mắc trên ngọn cây cọng cỏ nào gần đó, tôi nghĩ vậy.
Thế rồi nàng nói như đinh đóng cột, đổ vấy cho tôi:
– Chắc chắn là anh lấy của Muội. Nếu không tại sao nó mất? Hu …Hu…hu…
Tôi cũng đành bó tay lúc đó. Chưa thấy một đứa con gái nào lại trơ mặt đổ thừa người khác đến thế. Tôi đứng đực ra vì không biết làm cách nào dỗ nín trẻ con. Không dưng nàng im bặt. Tôi hơi hoảng, nàng lên tiếng.
– Đưa đôi giày của anh cho Muội ….
Thế rồi đôi bàn chân bé tí hin của nàng nhét vào đôi giày của tôi một cách tội nghiệp… Rồi nàng chun chun mũi quay đi, lúc sau ngoắc đầu lại hẹn tôi hôm nào thích thì đến nhà nàng lấy lại đôi giày….” (trích “Nàng và tổ cúc cu”)
Mục lục:
Thụy
Nàng & tổ cúc cu
Gã đầu đinh
Đồ mặt đểu
Tàu lá chuối bay
Đêm Noel
Đúng lúc
Đoản khúc một tình yêu
Bức tranh màu đỏ
Giây phút sến
Người đến sau
Nhắn lộn
Em Thăng & trăng
Trơn gớm
Lỗi tại tôi
Tiên sư bố lũ đàn ông!
Lão Kền
Chồng giả
Mời bạn đón đọc.
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn