Bảo Ninh với Rửa tay gác kiếm, Trại bảy chú lùn, Ba lẻ một và Thời tiết của ký ức.
Chỉ có điều, khi đã mang trên vai dĩ vãng chiến tranh nặng nghìn năm tuổi thì dù còn đang trẻ đến đâu, đối với chúng tôi, phần đời đáng sống nhất đã sống qua rồi. Nếu mai đây không may phải sống đời bất hạnh thì chúng tôi sẽ tự nhủ lòng rằng không sao cả, bởi có thấm thía gì đâu, bởi có nỗi khổ nào của ngày hôm nay sánh bằng những đau khổ đã trải qua sau chiến tranh, và trái lại, mai đây dù được sống sung sướng tới mức nào, chúng tôi cũng biết rằng hạnh phúc nào bằng hạnh phúc ngày đã qua. Chiến tranh và đồng đội, ấy là tình yêu của chúng tôi, lớp trẻ trưởng thành trong hầm trú ẩn và làm nên ý nghĩa cuộc đời mình trong trận mạc – Rửa tay gác kiếm.
Trần Hoàng Bách có Tình mặt trận, Người cùng sư đoàn và Suối mùa xuân.
Trong những ngày nghỉ, mọi căn hầm của các cô gái thông tin đầy ắp khách như dòng suối đầu ắp nước mùa mưa. Họ nói với nhau không bao giờ hết về đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng có một chuyện, chưa thấy ai một lần nào nhắc tới. Chắc vì không ai biết đấy thôi. Chỉ riêng dòng suối biết. Suối vẫn thủ thỉ suốt đêm ngày. Có ai nghe thấy lời của suối không. Suối đang kể đấy… – Suối mùa xuân.
Phạm Ngọc Tiến viết Họ đã trở thành đàn ông, Tự cảm và Chạy trốn.
Có vẻ như họ Phạm ở làng Mộc ngày một suy vi. Các chi cành của nó theo thời gian đang teo dần lại. Cứ mỗi đời lại xuất hiện một người ôm mộng văn chương. Gia phả viết: Chính điều đó làm lụi tàn dòng họ. Trời đất biến đổi, loạn lạc, thăng trầm, làng Mộc teo tóp dần. Xưa đất bãi này trên bến dưới thuyền tấp nập. Về sau trời lấy mất duyên, bến Hạ Hoàng hoang vắng, hiu hắt. Làng Mộc thành đất hẻo nên con cháu bìu díu nhau đi rất nhiều. Làng Mộc cũng không còn riêng của họ Phạm… – Tự cảm.
Trung Trung Đỉnh Người trong cuộc, Chuyện nhà chị tôi, Ung thư, Lời chào quá khứ.
Và
Thanh thấy người mình nóng ran lên. Cô gái này thật lạ lùng, anh nghĩ. Mình đã sống mấy năm gần Mây mà vẫn không hiểu hết cô ấy. Mây đang quyết đi theo con đường mà cô đã chọn. Điều mình co là sự đau khổ của Mây, đấy là cái gì? Thanh tự hỏi mình. Và anh hiểu rằng, tìm một lời để an ủi Mây, thậm chí nói một điều gì đó chỉ để yên lòng Mây, cũng không nên. Mây đã có cái hạnh phúc mà cô sẽ tự tìm ra. – Hai người trở lại trung đoàn (Thái Bá Lợi).
Mời bạn đón đọc.
Chỉ có điều, khi đã mang trên vai dĩ vãng chiến tranh nặng nghìn năm tuổi thì dù còn đang trẻ đến đâu, đối với chúng tôi, phần đời đáng sống nhất đã sống qua rồi. Nếu mai đây không may phải sống đời bất hạnh thì chúng tôi sẽ tự nhủ lòng rằng không sao cả, bởi có thấm thía gì đâu, bởi có nỗi khổ nào của ngày hôm nay sánh bằng những đau khổ đã trải qua sau chiến tranh, và trái lại, mai đây dù được sống sung sướng tới mức nào, chúng tôi cũng biết rằng hạnh phúc nào bằng hạnh phúc ngày đã qua. Chiến tranh và đồng đội, ấy là tình yêu của chúng tôi, lớp trẻ trưởng thành trong hầm trú ẩn và làm nên ý nghĩa cuộc đời mình trong trận mạc – Rửa tay gác kiếm.
Trần Hoàng Bách có Tình mặt trận, Người cùng sư đoàn và Suối mùa xuân.
Trong những ngày nghỉ, mọi căn hầm của các cô gái thông tin đầy ắp khách như dòng suối đầu ắp nước mùa mưa. Họ nói với nhau không bao giờ hết về đủ thứ chuyện trên đời. Nhưng có một chuyện, chưa thấy ai một lần nào nhắc tới. Chắc vì không ai biết đấy thôi. Chỉ riêng dòng suối biết. Suối vẫn thủ thỉ suốt đêm ngày. Có ai nghe thấy lời của suối không. Suối đang kể đấy… – Suối mùa xuân.
Phạm Ngọc Tiến viết Họ đã trở thành đàn ông, Tự cảm và Chạy trốn.
Có vẻ như họ Phạm ở làng Mộc ngày một suy vi. Các chi cành của nó theo thời gian đang teo dần lại. Cứ mỗi đời lại xuất hiện một người ôm mộng văn chương. Gia phả viết: Chính điều đó làm lụi tàn dòng họ. Trời đất biến đổi, loạn lạc, thăng trầm, làng Mộc teo tóp dần. Xưa đất bãi này trên bến dưới thuyền tấp nập. Về sau trời lấy mất duyên, bến Hạ Hoàng hoang vắng, hiu hắt. Làng Mộc thành đất hẻo nên con cháu bìu díu nhau đi rất nhiều. Làng Mộc cũng không còn riêng của họ Phạm… – Tự cảm.
Trung Trung Đỉnh Người trong cuộc, Chuyện nhà chị tôi, Ung thư, Lời chào quá khứ.
Và
Thanh thấy người mình nóng ran lên. Cô gái này thật lạ lùng, anh nghĩ. Mình đã sống mấy năm gần Mây mà vẫn không hiểu hết cô ấy. Mây đang quyết đi theo con đường mà cô đã chọn. Điều mình co là sự đau khổ của Mây, đấy là cái gì? Thanh tự hỏi mình. Và anh hiểu rằng, tìm một lời để an ủi Mây, thậm chí nói một điều gì đó chỉ để yên lòng Mây, cũng không nên. Mây đã có cái hạnh phúc mà cô sẽ tự tìm ra. – Hai người trở lại trung đoàn (Thái Bá Lợi).
Mời bạn đón đọc.