Trong suy nghĩ của Phượng, một cô gái miền tây, chuyện ăn trầu đã mịt mờ xa. Phượng nhớ hình như sau vườn nhà Dân cũng có vài dây trầu nào. Và cau trổ buồng, chín đỏ chín vàng rồi khô rụng chớ chẳng mấy khi được bẻ. Trong các dịp như cưới hỏi, thường thì nhà trai ra chợ, mua trầu cau có sẵn cho đúng lễ. Xung quanh cô, chẳng còn mấy ai ăn trầu nữa…
Phượng bắt đầu thấy chán ghét người chồng cục mịch, thấy thất vọng với thực tế cuộc sống, thấy đắng cay với ước vọng báo hiếu của mình và mệt mỏi, sợ hãi vì phải phục dịch cha mẹ chồng cùng đứa em chồng bị thiểu năng.
Mời bạn đón đọc.