Truyện đọc thích nhất trong tập truyện ngắn này có lẽ là Những ngày mưa bão. Một gia đình nghèo, vào những ngày mưa bão thâu đêm suốt sáng, người cha không thể ra ngoài sửa xe đạp, bà mẹ không thể ra ruộng hái rau đi bán. Vậy là cả nhà – cha mẹ và các con nhỏ – quây quần bên bếp lửa đổ bánh xèo da “cuốn mấy đọt bạc hà non chấm nước mắm tỏi ngon thấu trời đất”. Rồi cha con tát nước tràn vô nhà, đi bắt cá sặc, tối đến “ăn cơm nóng, cá sặc chiên giòn dầm nước mắm tỏi chấm rau muống luộc. No nê, cả đám lên giường trùm mền nghe má kể chuyện đời xưa”. Ai mà không mỉm cười khi đọc những dòng hạnh phúc lấp lánh trên từng con chữ ấy! Song phía sau niềm vui không thiếu nổi ngậm ngùi. Như cô gái lớn trong gia đình, nhiều năm sau bất hạnh tình yêu đã “lặng lẽ buồn hiu quay về với má, nghe má kể chuyện đời xưa”. Như nỗi tiếc nhớ xóm nhỏ ngoại ô rồi trở thành thị tứ, “một bóng dừa xanh cũng không còn, chỉ toàn nhà cửa”.
Có một miền quê sông nước chảy qua các sáng tác của Ngô Thị Thu Vân. Ở đó có mủa gió chướng tràn về mang theo một mối tình tay ba nhưng cả ba ai cũng yêu thương nhau, có mùa chôm chôm chín gọi cô gái chớm sa chân xuống bùn trở về với mối tình đầu, có một dòng sông quê tím ngắt cánh lục bình và tiếng bìm bịp kêu con nước lớn khiến kẻ ly hương cứ khắc khoải ngày trở lại quê nhà. Tình hoài hương là một chủ đề rõ nét trong tập truyện này – “ai có tha hương mới biết cái tình quê lạ lắm, nó như núm níu bước chân người ta bắt phải quay trở lại”. Chú Tiểu Tâm trong Biển đỏ, hai mẹ con trong Bông cỏ may, chị Hai trong Cây mận của ba đi xa tít xứ người để rồi cũng núm níu trở về chốn xưa cảnh cũ.
Nhưng có người mẹ xa con sang xứ người kiếm sống thì trở về trong chiếc hũ đựng cốt đau thương (Đón má về). Thân phận người phụ nữ trong những dông bão cuộc đời và bất trắc tình yêu được cảm thông, chia sẻ đã làm nên âm hưởng chủ đạo của tập truyện. Cô gái nhẹ dạ mang thai một mình nuôi con. Người đàn bà đi làm ôsin chết vì lao lực bên đảo Đài Loan. Mấy cô gái quê lên thành phố bán bia ôm, sa ngã, bán thân…
Người phụ nữ trong mắt của cây bút xứ dừa Bến Tre Ngô Thị Thu Vân dẫu có can đảm vượt qua trắc trở và nghịch cảnh như Luyến (Muộn) hay cô trưởng ấp Lan (Về nơi xa ngái) thì cuối cùng cũng cần đươc yêu thương, bảo bọc, chở che bởi “không có người đàn bà mạnh mẽ. Chỉ có người đàn bà cố giấu đi sự yếu đuối của mình”(Cô Miên). Đồng ý hay không đồng ý với tác giả vền nhận định ấy thì vẫn dễ nhận định tập truyện ngắn này – với vài truyện đăng trên báo Tuổi Trẻ Cuối Tuần, Tuổi Trẻ Xuân 2005 – là rất đáng đọc.
Mời bạn đón đọc.
Truyện đọc thích nhất trong tập truyện ngắn Muộn (*) có lẽ là Những ngày mưa bão.
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn