Xem sách hay

Mười Bảy Và Những Cơn Mưa Đầu Hạ – Truyện Ngắn Tuổi Mới Lớn

Mua ở đâu?
Mười Bảy Và Những Cơn Mưa Đầu Hạ – Truyện Ngắn Tuổi Mới Lớn:
“Tháng sáu rón rén đặt bước chân qua của lớp. Lũ học trò cuối cấp đang mải mê với bài vở, thi cử, một hôm ngẩng lên và chợt ngỡ ngàng nhận ra mùa hạ đã đến tự lúc nào.
Sáng nay, Ngọc thấy không khí của mùa hạ đã tràn ngập và hiển hiện quanh mình rõ lắm rồi. Trên khoảng sân trường rực nắng, phượng nở cháy cả một góc trời. Hai dãy nhà B và C vắng tanh vì khối mười và mười một đã được nghỉ hè, chỉ có dãy nhà A là vẫn còn học sinh mười hai ôn thi cuối cấp. Cái không gian vắng lặng ấy càng làm cho màu đỏ của hoa phượng như mênh mang hơn. Trên bục giảng, tiếng thầy toán sáng sáng là thế mà vẫn lẫn vào tiếng ve đang kêu ran cả sân trường. Mấy bữa trước, thầy hiệu trưởng vừa đề nghị cho phun thuốc sâu….. diệt bớt ve là lũ học trò đã nhao nhao lên:
– Đừng mà thầy ơi! tội nghiệp tụi nó lắm thầy ơi!
Thầy hiệu trưởng nghiêm mặt:
– Nhưng cứ cái đà phải hét lên thật to mỗi khi giảng bài để át được tiếng ve như thế này thì chắc thầy cô mấy em đứt dây thanh quản hết quá!
Lũ học trò lại níu áo thầy nài nỉ:
– Tụi em sẽ mua đá chanh, mua bạc hà cho thầy cô ngậm mờ….. Đừng giết ve thầy ơi, hổng có ve tụi em buồn lắm!

Thầy hiệu trưởng lắc lắc đầu cười hiền. Thiệt là chịu thua mấy đứa này. Bữa trước mới vừa than thở “Mỗi lần nghe tiếng ve kêu là tụi em lại nghĩ đến cảnh phải xa trường, xa bạn, buồn quá học hổng vơ thầy ơi!”, bữa nay lại kêu “Không có ve buồn lắm thầy ơi!”….. Thật là…. không hiểu nổi!

Nhớ lại cảnh cả lớp mười hai Anh của mình rồng rắn bám theo thầy hiệu trưởng xin thầy từ bỏ ý định…. diệt ve, Ngọc mỉm cười một mình. Ừ, kể ra hè mà không có ve thì đâu phải là hè. Ngọc lôi mấy cuốn lưu bút trong ngăn bàn ra mân mê, có năm cuốn cả thảy, của Tâm, Giao, Hạnh, Long, Hải. Đứa nào cũng ấn lưu bút vào tay Ngọc, ỉ ổi: “Viết cho tui thiệt hay đó nghe thi sĩ của lớp!”, kèm theo cái trợn mắt: “Viết lẹ lên để tui còn đưa mấy đứa khác viết nữa đó!”. Cái tụi này thiệt là, viết lưu bút mà làm y như đánh giặc không bằng, phải “đánh nhanh, thắng nhanh, tiêu diệt gọn”.

Nhìn lưu bút là có thể đoán ra ngay chủ nhân của nó là ai. Cái cuốn vừa to, vừa dày này là của Tâm “voi”, còn cái cuốn be bé, xinh xinh màu hồng này là của Giao “hạt tiêu”. Một viên giấy bỗng từ đâu rơi vèo xuống trước mặt Ngọc. Mở ra, nét chữ tinh nghịch của Yến: “Sao, viết lưu bút cho hắn chưa?”. Ngọc quay xuống, ý nhị nhìn Yến lắc lắc đầu. “Hắn” ở đây là Long. Cuốn lưu bút của Long thật giản dị, chỉ là một cuốn sổ bìa da bình thường. Trang đầu tiên không có những lời tự bạch hoa là cành mà chỉ có một bài thơ chép bằng mực tím, nét chữ bay bướm:
Một chiều bước chân đến lớp
Vô tình gặp đoá bằng lăng
Màu hoa như chờ đợi
Bỗng nghe lòng thoáng bâng khuâng….
Chao ôi, hoa bằng lăng!
………” (trích “Tím ngắt bằng lăng”)

Mục lục:
Cô bé ngậm cỏ sữa
Một ngày làm con trai
Tím ngắt bằng lăng
Luyện thi
Nhện ảo
Lớp học mùa hè
Mắt huyền
Bài thơ mùa hè chưa gởi
Lưu bút
Linh hồn của cây
Trái tim mùa hè
Mùa vải chín
Biết bao là nhớ….
Hè của cô bé mất gốc
Hai người đếm sao
Ốc biển
Nhớ một mùa thi
Đom đóm hội
Gió gơn cao nguyên
Mắt biển
Cánh bướm ma
Ngày hôm qua
Giấc mơ đom đóm
…….

Mời bạn đón đọc.
 
Mua ở đâu?