Một Thời Để Mất – Viết Về Bè Bạn:
“Anh Vương Trí Nhàn, một người bạn mới quen khi tôi cầm bút trở lại đã mấy lần giục tôi viết riêng một tập sách về Nguyên Hồng. Tôi đoán anh có đọc và thích mấy bài đã in của tôi viết về nhà văn này. Qua đó anh tin ở tôi. Ở những tư liệu của tôi, ở cái tình của tôi với Nguyên Hồng. Và hình như anh còn tìn ở cuộc đời ba chìm bảy nổi của tôi nữa. Anh cho rằng tôi có thể có một tập sách kha khá về nhà văn đã được “phong thánh” này.
Lời khuyên của Vương Trí Nhân có sức thuyết phục tôi còn ở lẽ tôi đánh giá cao bài viết của anh về Nguyên Hồng. Một cuộc đời sáng tạo trong đau khổ. Tôi nghĩ đó là bài nghiên cứu về Nguyên Hồng hay nhất cho đến lúc đó. Vương Trí Nhân đã hiểu Nguyên Hồng và phát biểu về Nguyên Hồng đúng như trong thực tế.
Tôi tin Nhàn thành thật, thiện ý khi khuyên tôi viết. Thế nhưng tôi chỉ cười. Một kiểu xã giao. Như một câu nói không thành lời:
– Cám ơn ông đã tin tôi. Nhưng….
Về Hải Phòng tôi quên ngay nhưng lời gợi ý ấy của Nhàn. Cuộc đời còn bao thứ phải bận bịu lo toan, hơn nữa tôi không thích đào bới những người đã nằm yên dưới mộ, “vào đội cải táng” như cách nói của Vũ Bảo.
Một năm sau, vào mùa thu 1993, khi vụ “Đào Hiếu – Nổi Loạn” đã tới cao trào tôi lên Hà Nội thăm Nguyễn Kiên.
Ở tỉnh lẻ – vâng, dù Hải Phòng là thành phố lớn thứ ba toàn quốc và đầu mối giao thông lớn nhất miền Bắc thì Hải Phòng vẫn là tỉnh lẻ với sự chính xác nhất của ngôn từ, tỉnh lẻ về bầu trời, về địa lý hành chính, tỉnh lẻ trong sự dèm pha tâng bốc…. ở cái tỉnh lẻ cô em nằm trong kiếm hiệp này, chẳng biết mô tê răng rứa ra làm sao, nghe đồn và đọc báo thấy Kiên đang bị lôi thôi, chúng tôi, nghĩa là tôi và vợ tôi hay nhắc đến Kiên và thương Kiên đang chịu trận. Thế trận tôi đã từng chịu cách đây một phần tư thế kỷ, khốc liệt và cay đắng hơn nhiều……”
Mục lục:
Một thời để mất
Phụ lục
Phụ lục 1
Lại chuyện Nguyên Hồng một thời đã mất
Nguyên Hồng ở Paris
Phụ lục 2
Đằng sau những bức thư
Lời tác giả
Phần đọc thêm
Một thời không mất
Bùi Ngọc Tấn kể chuyện bạn bè
Bùi Ngọc Tấn một nhân cách
Chữ nặng
Mời bạn đón đọc.