Xem sách hay

Một Chuyện Chép Ở Bệnh Viện – Văn Chương Một Thời Để Nhớ

Mua ở đâu?
Bùi Đức Ái

Bùi Đức Ái

Một Chuyện Chép Ở Bệnh Viện – Văn Chương Một Thời Để Nhớ :
“Người đàn bà ấy đến bệnh viện trước tôi mươi hôm. Chị ta là người tôi lưu ý đầu tiên khi tôi đặt chân tới đây. Không phải chị là người miền Nam mà tôi ngợ đã gặp lần nào, hoặc đã có nghe ai kể chuyện về chị. Song dáng vẻ của chị mấy ngày gần đây đã để lại trong tôi một cảm tưởng hơi đặc biệt. Dạo đó mùa đông đã đến. Xung quanh bệnh viện, những thân cây to cứ mỗi chiều tới hình như lại thu mình đứng im sừng sững. Vòm lá xanh sẫm của cây cao những chiều này vẫn chưa hóng lấy được một tia nắng mặt trời. Chị ngồi đấy, trên chiếc băng đá cạnh đường sỏi. Lúc chị tựa lưng vào thành ghế, tôi thấy vóc người chị dong dải, cặp mắt hiền dịu. Đôi mắt nhìn vật gì cũng như muốn tươi đón, hỏi han. Thoạt trông, tôi đoán chừng tuổi chị độ hăm bảy, hăm tám. Làn tóc chị hãy còn đen nhánh, vài sợi xoà nhẹ xuống mép trán. Cằm chị thon thon và đôi gò má hãy còn hây hây ưng đỏ như gò má một cô con gái. Toàn thể gương mặt chị lộ vẻ hiền hậu và nỗi buồn thầm kín.

Tôi đinh ninh chị là một bệnh nhân thường, bệnh trạng chưa đến nỗi nào. Một buổi chiều nọ sau khi ăn cơm xong, tôi cầm quyển sách định ra ghế đá ngồi đọc thì đã gặp chị lặng lẽ ngồi ở đấy. Không muốn làm động đến sự yên tĩnh của chị, tôi vội rời gót đi. Thấy tôi đi, chị vội vàng ngồi thu người lại:
– Chết, có một mình tôi mà choán cả ghế. Anh ngồi đi, anh! – Chị nói à nhường chỗ cho tôi.
Không lẽ bỏ đi, tôi liền ngồi xuống. Nhìn cái khăn rằn xanh cũ choàng trên cổ chị, tôi mỉm cười nói:
– Thấy chị tôi biết là Nam Bộ rồi!
– Vậy sao?
Cái tiếng: vậy sao nửa như hỏi, nửa như đùa, nghe rất đỗi quen thuộc. Tôi hỏi chị trước ở tỉnh nào. Chị đáp:
– Tôi ở Long Châu anh à. Còn anh?
– Tôi tỉnh nào cũng có ở. Tỉnh quê tôi trước thì cũng ở Long Châu.
– Thiệt sao? Ở miệt vườn hay tại chợ?
– Tôi ở vườn hồi bé, sau thì lên tỉnh? Thế còn chị?
– Tôi ở biển.

Giữa lúc đang nói chuyện, trời chuyển mưa to. Gió thổi mạnh đập vào các cửa kính bệnh viện. Vài ánh chớp xanh loé lên giữa bầu trời đang tối sầm lại.

Người đàn bà đồng hương với tôi che trán nhìn trời, lẩm bẩm bảo…”.

Mục Lục:
Một chuyện chép ở bệnh viện
Bức thư Cà Mau
Đất
Đứa con
Con chị Lộc
Khói
Lá thư cuối năm.

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?