Mon Và Những Người Bạn Phiêu Lưu Ký
Những nhân vật trong truyện được tác giả xây dựng từ hình mẫu ngoài đời. Qua những trang viết tác giả (Phùng Oanh) muốn gián tiếp dạy cho con của chị (Mon) những bài học về bảo vệ động vật, bảo vệ môi trường, biết quý trọng đồ chơi, biết sống đoàn kết, hãy theo đuổi ước mơ và dũng cảm đối đầu trước mọi khó khăn…Hy vọng sau này khi con lớn, đọc được truyện sẽ đủ hiểu những câu chuyện được mẹ viết ra.
Tác giả cũng mong các bạn nhỏ khi đọc truyện sẽ thấy được những bài học bổ ích
MON VÀ NHỮNG NGƯỜI BẠN PHIÊU LƯU KÍ – PHÙNG OANH "Được đánh giá là tác phẩm viết cho thiếu nhi ấn tượng, lôi cuốn người đọc từ những phút đầu tiên. Là tác phẩm đầu tay của một cây viết trẻ, cô khiến cho chúng tôi bất ngờ, thật sự!"
"Phía bậu cửa sổ phòng gác mái có một chiếc lồng chim, chỉ có một con chim bên trong. Đoán chừng là chim gõ kiến, nó mổ không ngừng vào cành củi khô khốc đặt bên trong lồng. Phía ngoài bậu cửa, nhành lan khoe mình trước ánh nắng buổi sớm. Đây là lần đầu tiên tôi thấy nhà có trồng lan, mặc dù dưới vườn hồng, cúc, tóc tiên, cẩm chướng…ngập vườn, nhưng đây là nhành lan duy nhất cho đến giờ tôi nhìn thấy trong căn nhà nấm của mình. Bên phải căn phòng là một giá sách, nhiều đến nỗi làm tôi choáng ngợp. Nhưng đập vào mắt tôi lại là một tấm gương khá kỳ lạ. Kỳ lạ bởi tấm gương quá lớn, nó chiếm toàn bộ bức tường bên trái của căn gác, viền chiếc gương được trang trí với những con rắn, những bông hồng được chạm trổ tinh tế. Chiếc gương mang màu sắc cổ điển và cũ kỹ khiến tôi như lạc vào một không gian khác hẳn. Đây có phải nhà tôi không? Sao lại có những vật dụng kỳ lạ thế. Ngay cạnh cửa ra vào đặt một chiếc tủ quần áo. Mi mở cửa tủ, bên trong những chiếc váy nhiều màu sắc sặc sỡ, mũ mão, giày dép và cả những chiếc gang tay đủ loại. Những thứ đồ, tôi chưa bao giờ thấy mẹ mặc một lần nào. Thế nhưng, nó lại rất sạch sẽ, phải chăng mẹ vẫn dùng chúng? Mi cứ tròn mắt khắp căn phòng, thằng Tun thì thất vọng, nó nhìn qua là biết ở đây chẳng có gì cho nó no bụng cả. Tôi thì đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Những thứ đồ mà có nằm mơ tôi cũng chẳng thể nào thấy được. Mi bắt đầu sợ hãi. – Mon, hay mình xuống nhà đi, Mi sợ căn phòng này. Như căn phòng của một "mụ phù thủy" ấy. Câu nói của Mi làm tôi tức giận, nó dám nói mẹ tôi là "một mụ phù thủy". Tôi rất ghét những ai nói xấu mẹ tôi. Tôi, lần đầu tiên không để ý mình là "một người đàn ông" lịch sự nữa, tôi quát: – Đừng bao giờ nói thế, phù thủy gì chứ, đây là căn phòng đặc biệt, mẹ Mi làm gì có căn phòng như thế này. Đừng ghen tị nữa. Cái Mi dẩu môi: – Xí, không thèm. Nhà Mon kỳ quái. Mi không thèm chơi với Mon. Lúc này tôi lại càng thêm ức, nhà tôi không kỳ quái, mà là đặc biệt. Mẹ tôi là một nhà viết truyện viễn tưởng, mẹ nổi tiếng, và chưa bao giờ có ai nói mẹ kỳ quái cả. Tôi không muốn tranh cãi nhiều với những kẻ "kém hiểu biết". Rõ là nhà tôi có nhiều thứ kỳ lạ, chiếc gương, những bộ quần áo trong căn gác đặc biệt của mẹ. Tôi có nên hỏi mẹ không? Bao nhiêu thắc mắc trong đầu thì cánh cửa phòng đột nhiên đóng xập lại, ba đứa tôi sợ hãi…"
Mời bạn đón đọc.