1968, Sài Gòn, một buổi trưa mùa xuân rát bỏng, có hai kẻ đã ném vào đó tuổi thanh xuân lộng lẫy của mình, để tất cả chỉ còn lại tàn tro.
Con trai trung tướng cộng hoà, gã sinh viên ban Triết đã sống như một “thằng khốn”. Anh ta chẳng phe phái, chẳng chiến đấu, chỉ mải mê đi tìm niềm vui cho mình giữa bão táp lịch sử. Trốn chạy vào rượu, đuổi theo ham muốn thể xác hoặc vùi đầu vào sách. Trên hết là tình yêu, giữa những cuộc chiến là tình yêu, cái cõi lung linh mà anh ta tin rằng bất khả xâm phạm, nơi anh ta tìm thấy ý nghĩa của tồn tại, nơi cứu rỗi anh ta khỏi mặc cảm tội lỗi và lưu đày trên chính quê hương mình. Nhưng ngay cả những pho tượng cũng không vô tội trên mảnh đất này, thì con người liệu có thể quyết định được số phận của mình hay chăng?
Chọn viết về một quá vãng biến động, với lối viết già dặn nhuần nhuyễn chạm đến những tầng sâu cảm xúc, thật ngạc nhiên khi Huỳnh Trọng Khang là một cây bút thật trẻ, thật mới, chưa từng xuất hiện nhưng hứa hẹn nhiều sự bùng nổ sau này.
Mời bạn đón đọc.