(Thứ Bảy, 08/03/2008)
Từ sách từ phim
Con thương mẹ nhiều lắm!
Vẫn là những bà mẹ có hoàn cảnh không người nào giống người nào, những bà mẹ ở cả ba miền Nam – Trung – Bắc, những bà mẹ có những đứa con hoàn toàn khác biệt nhau… Nhưng tất cả vẫn cùng là một bà mẹ VN, sẵn sàng hi sinh tất cả, chịu thương chịu khó suốt đời vì con.
Lại gặp ở đây những bà mẹ quê nghèo, người lao động lam lũ, chị tiểu thương, cô giáo… cả một đời vất vả nuôi con. Sẽ là người đầu tiên tha thứ cho con, chịu mặc rách cho con được mặc lành, chịu ăn đói cho con được no, lặng lẽ một mình chịu đau khổ cho con được yên ấm… Không cần phải là mẹ ruột, bà mẹ VN ấy có khi là… bà nội, là mẹ kế, nhưng vẫn chăm chút cho đứa trẻ mà mình nuôi bằng tất cả tấm lòng người mẹ.
Và không phải sự thương yêu và hi sinh không điều kiện, không bờ bến ấy luôn được những đứa con thấu hiểu, đón nhận. Thường chỉ khi mẹ đã nhắm mắt xuôi tay, những đứa con mới thảng thốt nhận ra mình vừa mất đi một điều quí báu nhất trên đời, một người duy nhất yêu thương mình tuyệt đối, một người có khi hết sức nhỏ bé nhưng vô cùng mạnh mẽ, một người tưởng không là gì hết nhưng lại là tất cả đối với mình.
Mẹ tôi – tập 3: Con thương mẹ nhiều lắm! do NXB Trẻ và Tủ sách Tuổi Trẻ xuất bản nhân dịp 8-3-2008. Sách là phần tiếp nối của Mẹ tôi – tập 1: Lời xin lỗi muộn màng (tháng 8-2004) và Mẹ tôi – tập 2: Hoài niệm mẹ (tháng 4-2006). |
Vâng, mẹ chính là tất cả! Bạn hãy luôn luôn nhớ cho như vậy, ngay từ giờ phút này, và nếu hạnh phúc còn mẹ, ngay từ hôm nay bạn hãy làm theo lời khuyên của thiền sư Thích Nhất Hạnh trong Bông hồng cài áo: “Chiều nay, khi đi học về, hoặc đi làm về, anh hãy vào phòng mẹ với nụ cười thật trầm lặng và thật bền. Anh sẽ ngồi xuống bên mẹ. Sẽ bắt mẹ dừng kim chỉ, mà đừng nói năng chi. Rồi anh sẽ nhìn mẹ thật lâu, thật kỹ để trông thấy mẹ, và để biết rằng mẹ đang sống và đang ngồi bên anh. Cầm tay mẹ, anh sẽ hỏi một câu ngắn làm mẹ chú ý. Anh hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có biết không?”. Mẹ sẽ hơi ngạc nhiên và sẽ nhìn anh, vừa cười vừa hỏi: “Biết gì?”. Vẫn nhìn vào mắt mẹ, vẫn giữ nụ cười trầm lặng và bền, anh sẽ hỏi tiếp: “Mẹ có biết là con thương mẹ không?”. Câu hỏi sẽ không cần được trả lời. Cho dù anh lớn ba bốn mươi tuổi, chị lớn ba bốn mươi tuổi thì cũng hỏi câu ấy. Bởi vì anh, bởi vì chị, bởi vì em đều là con của mẹ…”.
“Con thương mẹ nhiều lắm!”. Hãy nói ngay với mẹ điều đó, và hằng ngày hãy chứng tỏ điều mình nói ấy bằng những hành động cụ thể dành cho mẹ, bạn nhé!
N.Đ.T
Xem thêm nhiều hơn Thu gọn