Xem sách hay

Mây cuối chân trời

Mua ở đâu?
Nguyễn Trọng Anh

Nguyễn Trọng Anh

Ra khỏi thành phố, hắn đi ngược đường tiến quân của Việt Cộng. Qua cầu Thị Nghè, lên xa lộ Biên Hòa, về Hố Nai, nơi nào cũng cờ, nơi nào cũng lính, xe pháo của Việt Nam cộng hòa xếp ngổn ngang bên đường. Những chiếc xe tăng cháy, những xác chết chưa kịp chôn. Người đi xuôi, người đi ngược. Hắn đi lẫn vào trong dòng người hỗn loạn ấy, đủ các tầng lớp, trẻ có, già có, trai có, gái có. Những thanh niên nam nữ sóng đôi, mỗi người xách một bên túi du lịch, vừa đi vừa hát. Chạy loạn hay là trẩy hội? Hắn cũng không rõ nữa. Người vui, người buồn, lẫn lộn. Bên cạnh những thanh niên vui vẻ đó, thì lại có những chị phụ nữ hốt hoảng quẩy đi những gánh đầy nồi chảo, xoong, bát. Rồi những ông già, không biết vì sao cũng chạy. Những trung niên như hắn, mặc thường phục, nhưng chỉ cần liếc qua, cũng biết đó là người lính. Chúng ta có thể nhận ngay ra ở họ cái áo quá chật, hoặc cái quần rộng thùng thình, hoặc cái nón mới nhặt được ở một góc đường nào đó. Trong khi phía ngoài còn đụng độ, còn nổ súng, thì từ trong ruột Sài Gòn, nhân dân đã đổ ra, vẫy cờ mặt trận, vây lấy những đoàn quân đang tiến vào thành phố. Việt cộng ngồi trên xe, một tay cầm cờ, một tay cầm súng cũng huơ lên vẫy chào. Bẩy Hổ càng ngạc nhiên hơn khi thấy cả hàng ngàn lính dù, mặc quần áo mới, không súng, không đạn, cũng đang xếp hàng bên đường vẫy chào những anh lính giải phóng. Những người lính quốc gia ở đây không những không hốt hoảng, không bỏ chạy, mà lại vui vẻ là đằng khác. Việt cộng ngồi trên xe cũng vẫy chào họ, làm như là hai đội quân này chưa hề đánh nhau bao giờ…
Trích trong tiểu thuyết Mây Cuối Chân Trời.

 
Mua ở đâu?