Mắt Phố Giữa Chiều Rơi Ngược
Mùa thu nỗi nhớ chênh chao
Thì thầm hỏi phố vì sao
Nỗi buồn nghiêng đầy trên lối
*
Em đưa tay vào góc tối
Giấu chiều mắt phố lặng im
Em giăng đêm những kiếm tìm
Nặng chìm u hoài giông bão
*
Em thu lòng mình nương náu
Vào ngày nỗi nhớ không anh
Bầu trời có thật trong xanh
Cũng thành những ngày u tối
*
Này là mùi hương chiếc gối
Đẫm sầu của giọt đêm rơi
Này là nỗi nhớ chơi vơi
Em ôm một đời đơn độc
*
Cuộc đời xoay vần cơn lốc
Em thành bao kẻ dửng dưng
Nước mắt có chảy lưng chừng
Cũng vờ coi như chẳng biết
*
Mắt phố rời xa biền biệt
Con đường giăng lối mưa bay
Em xòe hai đôi bàn tay
Nghiêng ngày cho chiều rơi ngược…
Mời bạn đón đọc.