Với tập di cảo Mặc khách Sài Gòn, Tô Kiều Ngân bằng trí nhớ và kỷ niệm đã vẽ lại chân dung mười lăm văn nghệ sĩ cùng thời. Họ hầu hết là những người thân thiết với ông, là văn hữu, là cộng sự, là tri âm tri kỷ. Có người đã cùng tác giả đi vào cõi vĩnh hằng, những người còn lại hoặc im hơi lặng tiếng, hoặc vẫn chưa dứt mộng văn chương, thế nhưng chúng ta sẽ gặp lại tất cả họ ở tập sách này, trong không khí không thể quên của một thời văn nghệ.
“Ta thấy rèm nhung khép lại rồi
Hạ màn. Thế kỷ hết trò chơi
Sao không, quay gót, tên hề đã
Chán một trò điên diễn với người.”
– Mai Thảo
“Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này anh, em cũng tợ sương mù
Khi về tay nhỏ che trời rét
Nghe giá băng mòn hết tuổi thơ.”
– Nhã Ca
Mời bạn đón đọc.