“… Không còn nhớ rõ năm nào, trong trận Sahara, một thiết giáp xã thuộc một đoàn cơ giới Mỹ, lạc tới một nổng cát với một nhóm chiến sĩ gồm đủ sắc người.
Đám người này tìm được một cái giếng cạn mà trong đó còn sót lại một lỗ mội ri rỉ từng giọt nước nhỏ bằng cọng tranh.
Trọn giờ đồng hồ mới hứng được một “ca” nước nhỏ. Hứng nước xong, mỗi người chỉ được phép nhắp một chút xíu, thấm giọng nhờ vậy mà học thoát khỏi cơn chết khát và tiếp tục tranh đấu cho cuộc hoà bình của nhân loại.
Sở dĩ tôi nói dài dòng như vậy là ý tôi muốn cho Mai biết sự tối cần của một chút nước nhỏ xíu đối với khách lạc đường. Mà sự thiếu nước tương tự như đã nói trên thường xảy ra ở cái xứ lào khô cháy này lắm.
Lúc đầu, tôi cứ bị lạc đường mãi. Thật là quái dị. Trí nhớ mình đâu phải là tầm thường mà không sao tránh khỏi sự ngộ nhận trong khi ngược đường về.
Mình vừa qua một cái hố, chun qua một rừng tre và noi theo một con đường hẻm (peste) của sở Khán lâm (seroice forstier) mà vào rừng chai. Rừng chai mùa này thật đẹp. Hoa nở trắng rừng. Trên mặt đất, một lớp bông rụng dày như một lớp nệm. Đặt lưng nằm xuống là mắt lim dim ngủ liền. Gió mát, chim ca. Ngửa mặt lên, người ta mơ màng một cảnh thiên thai mà khách lạc loài là một ông hoàng mất nước.
Dưới hông núi, một rừng hoa trang đang độ nở, màu đỏ chói mắt. Tiếc mình không là một hoạ sĩ nên không ghi lại được màu sắc thiên nhiên ấy.
Sau ba giờ đồng hồ lội rừng, mình lần theo con đường đã vạch sẵn trong rừng “teck” kiếm lối về. Nầy, trên đầu vẫn những trận mưa hoa chai lào xào trong tiếng ve đang khóc ngất. Bên kia triền đồi, bông trang đỏ ối như một vũng máu đặc lại dưới ánh nắng phai màu.
Chai nước đã cạn như bao tử trống rỗng của người đang đeo nó. Đôi ủng bắt đầu nặng. Hơi thở mỏn lần. Bên tai, tiếng hú của bọn người đi tìm mình nghe văng vẳng. Mình cũng hú trả lại mà mãi vẫn không thấy nhau.
Cổ họng khô và lưỡi đắng. Không còn một chút nước miếng nào hết. May quá, một lỗ chân voi còn đứng một chút nước, thuộc vào thứ nước tôi đã tả trên đầu thư cho Mai nghe lúc nãy.
Uống hay không uống?…” (Trích đoạn Sau dãy trường sơn).
Mời bạn đón đọc.