Linh – Thơ Vi Thùy Linh:
Chúng ta vẫn còn nhớ cái khoảnh khắc Vi Thùy Linh xuất hiện vào tháng 10 năm 2000 cùng với tập thơ “Linh” này ở nhà xuất bản Thanh niên. Khi ấy, người khen, khen đến hết lời. Kẻ chê cũng chê đến cạnh nhẽ. Đấy là một dấu hiệu đáng mừng. Bởi cuốn sách đã không bị quên lãng. Nó đã có đời sống và số phận của nó. Đối với việc sáng tạo nghệ thuật, sợ nhất là sự im lặng. Một tác phẩm ra đời, như hạt cát ném vào vũ trụ, rồi mất hút trong cõi mịt mù giá lạnh, chẳng để lại một tiếng vọng nào.
Khi bàn về thơ Vi Thuỳ Linh, có người đã gọi chị là nhà thơ đổi mới. Nhiều thi sĩ đã thành danh, đã dũng cảm đập vỡ mình ra, rồi nhào nặn lại thành một gương mặt khác, với một vẻ đẹp hoàn toàn khác. Vi Thuỳ Linh đâu phải thế. Chị sinh ra đã có gương mặt riêng, tiếng nói riêng. Chị không có nợ nần gì với quá khứ, cũng ít tiếp nhận những giá trị của quá khứ. Và trong tâm khảm, Vi Thuỳ Linh cũng chẳng có ý thức quyết làm người tiên phong đổi mới thơ ca. Đối với chị, hình như đó là một việc rất xa lạ.Chị chỉ sống đúng như những gì mình có. Nghĩ theo cách của riêng mình. Rồi cất lên tiếng nói cũng của chính mình. Tất cả đều hồn nhiên và giản dị.
Vi Thuỳ Linh là một hiện tượng của thơ Việt Nam hiện đại. Đó là hiện chín sớm trong thơ, và cả trong đời. Cô gái mới 20 tuổi đã có những khát khao dữ dội về chức năng làm mẹ, và nghĩ một cách thâm trầm, sâu sắc đến không ngờ về thiên chức người mẹ trong thế giới. Bằng cú pháp thơ già dặn, cách nói thơ đơn giản và trực diện. Những bài thơ của Vi Thuỳ Linh như hồ nước chứa những cơn sóng ngầm từ bên dưới. (Nhà thơ Thanh Thảo).
Mục Lục:
Chân dung
Những đối lập
Từ phía ngày nắng tắt
Tự cảm
Sinh ngày 4 tháng 4
Thằn lằn trắng
Sự im lặng
Cái chân vịt và tiếng còi tàu
Những ngôi nhà
Thế giới hiện hữu
Những đồng cỏ nằm dưới tuyết
Thiếu phụ và con đường
Dấu vết
Nữ tu
Huyền tích
Rêu
Bóng người
Mùa đông cuối cùng
Tín hiệu
Lửa trắng.
v.v…
Song mã
Rừng yêu.
Mời bạn đón đọc.