Tập tản văn viết về những món ăn đặc trưng của vùng đất Ninh Hòa, Khánh Hòa. Qua đó, người đọc thấy được con người, đời sống của người dân nơi đây.
Và đặc biệt, bằng những kỷ niệm về ẩm thực, cùng với giọng văn nhẹ nhàng, tác giả thể hiện một tấm lòng yêu quê hương tha thiết, nỗi nhớ, nỗi khát khao tìm mùi vị của đất mẹ của người con xa xứ.
Cuốn sách có bố cục 2 phần:
– La cà quán xá người ta.
– Rồi về ngồi xuống mâm cơm nhà mình.
+ LƯỢC TRÍCH:
– Sáu năm, tôi viết về Mỹ, Sài Gòn, Anh, Bỉ, Hà Lan, Tây Ban Nha, Ai Cập, Nepal, Bangladesh, những thành phố, đất nước đã lang thang suốt thời trai trẻ. Về nhiều người đã gặp, các mối tình không đoạn kết giữa hai bờ sóng vỗ ngày đêm. Và tôi nghĩ, có lẽ đã đến lúc phải trở lại nơi chôn nhau cắt rốn cho độc giả, bạn bè khỏi nhắn tin, nhỏ to mong đợi. Để họ tiếp tục thưởng thức món ăn Ninh Hòa qua vài dòng tâm sự, để tận Sài Gòn, Hà Nội hay từ xa xôi Mỹ, Pháp, cầm cuốn sách tôi viết tìm về chợ Dinh ăn ít món ngon, nhìn cô bán hàng dễ thương ngỡ là quen lâu lắm.
– Giữa nhiều loại nem nổi tiếng từ Bắc tới Nam, người ta vẫn nhớ đến nem Ninh Hòa bởi cách làm và vị mùi riêng biệt. Nó chẳng những là món ăn quen, mà còn là đại sứ du lịch mang linh hồn nơi tôi được sinh ra đi rong chơi khắp cả thế gian ấy chứ. Người ta bảo “Bụt chùa nhà không thiêng”, chứ riêng dân Ninh Hòa thì mê nem lắm. Nem như người bạn thuở thiếu thời, sóng đôi cùng nhau đến tuổi trưởng thành, thân cận một bên mãi đến khi nhắm mắt xuôi tay vào lòng đất lạnh.
Nem chua đi vào đời sống mỗi ngày của người dân hiền lành chất phác qua bao thế hệ rồi. Thèm, cứ mua một xâu về để dành ăn cho đã. Khách phương xa ghé nhà chơi, khi chia tay tặng xâu nem làm quà nhung nhớ. Vào tiệc đám cưới, không cần đọc thực đơn, cũng biết món đầu tiên sẽ được bưng ra là chả lụa với nem chua ăn kèm tép tỏi. Tết về, trong tủ lạnh luôn có mấy ký nem bỏ tủ lạnh để xắt một đĩa đãi khách lai rai với bia cùng gia chủ. Mỗi lần tôi về quê, lại có người to nhỏ dò dặn: “Khi nào vô nhớ mua giúp em xâu nem nhen”. Mùng Bốn, mùng Năm, mấy đứa tha hương ra Bắc vào Nam, lại cầm theo xâu nem làm quà tặng cho những ai lỡ mê ẩm thực Ninh Hòa đầy quyến rũ.
– Ba má đã đi một chuyến không về, có nhớ thương cũng chỉ nhìn thấy nhau qua những giấc mơ chắp vá. Anh chị có người đã ngoài sáu mươi. Tôi nhỏ nhất nhà cũng gần bốn chục. Mỗi lần về, nhìn rui mè còn sót lại của ba, mái ngói phủ đầy rêu xanh của má, cái gạc măng rê mối mọt gặm mòn, chén đĩa tách ly sứt cán mẻ quai nhưng thiệt tình không nỡ bỏ. Những lúc quây quần bên bữa cơm chiều, hay mâm cúng giỗ ông bà, chúng tôi tóc đã hoa râm, gương mặt dày dạn gió sương, ngậm ngùi nhắc chuyện má với ba, mắt mũi bỗng thấy cay xè, có ai đánh đòn đau đâu mà tự nhiên hu hu ngồi khóc.
Mời bạn đón đọc.