"… Cố hết sức bình sinh, cô lật úp người xuống giường, dùng trọng lượng của thân thể ép sát cái khoang bụng không bao giờ còn được cơ hội cưu mang một hình hài. Tiếng giày Duy nghe xa dần, Thư khóc nấc lên, dù cô biết, người luôn miệng nói lời xin lỗi là kẻ không bao giờ biết lỗi, kể cả "lỗi" giết người" (Phế tích)
"… Cuộc đời mỗi con người, số phận môi cuộc đời thường là chuỗi thành quả mà người đó gieo trồng, là do đôi tay tạo dựng hay phá vỡ. Vấp ngã của người đi trước thường để lại vũng lầy mù mịt cho người đi sau. Thùy cũng không thoát ra khỏi cái hệ lụy truyền kiếp đó. Sự ngộ nhận luôn rình rập hay chính chị hiện thân cho sự ngộ nhận?" (Long lanh ký ức)
Mời bạn đón đọc.