“… Vẫn mưa. Gió đi như cánh đại bàng đập phành phạch ngoài hiên nhà. Lẫn trong gió hình như có cả tiếng hổn hển, rên xiết của loài côn trùng tội nghiệp. Nam buông màn rồi tắt điện. Đúng lúc ấy tiếng rên rỉ trở nên rõ ràng hơn khiến Nam rùng mình. Hình như tiếng rên của con người? Nam bỗng nhớ đến một tờ báo nào đó nói rằng các nhà khoa học đã ghi âm được tiếng nói của người chết ở trong các tòa lâu đài bỏ không. Nam vội bật cộng tắc đèn. Tiếng rên im bặt. Có thể là ảo giác. Nam tắt điện rồi trùm khăn kín mặt. Hình ảnh Miên lại lập tức hiện về trong tâm trí Nam. Nhưng đúng lúc đó tiếng rên khe khẽ lại vẳng đưa tới. Đúng rồi! Trời đang mưa gió, có thể có ai đó đang trú nhờ ngoài hiên chăng? Nam căng tai ra xác định lại thứ âm thanh ám ảnh kia. Đúng là tiếng rên. Có thể ai đó đang đứng ngoài cửa, và họ bị rét? Bị cảm? Hay là Miên? Nam vùng bật dậy. Anh bật điện ngoài hành lang rồi khẽ mở cửa…:.
Đoạn văn trên được trích từ truyện ngắn “Sau mưa” của tác giả Nguyễn Đình Tú.
Mời bạn đón đọc