“…Có tiếng kêu ré lên như tiếng trẻ con khóc. Lại có tiếng vun vút của một vật dài, mảnh, quất vào không khí. Tiếng của một vật rơi tõm xuống nước. Tiếng mèo kêu choé lên. Tiếng ho của một người nào dó như muốn khạc nhỏ… Tự dưng tôi cảm thấy bồn chồn. Dường như có một cái gì đó bất ổn ở nơi này. Tôi len lén trở dậy, nhòm qua khe cửa sổ. Phải mất một lúc lâu tôi mới quen được với ánh sáng lờ nhờ ngoài sân, nhờ có anh trắng muộn, nhợt nhạt, run rẩy chiếu xuống nền đất loang loáng những vũng nước nhỏ. Tiếng mà tôi tưởng là trẻ con khóc hoá ra là tiếng của con mèo trắng ục ịch. Nó vặn vẹo thân mình béo núc, đi êm ru trong khoảng sân rộng của rẫy nhà tập thể và tru lên khắc khoải. Một người đàn ông gầy gò đột ngột xuất hiện, tay lăm lăm cái que, quất vào không khí, đuổi đằng sau con mèo, điệu bộ tức giận. con mèo uổng rồi bì bạch chạy tút vào một đám cây gần đó. Việc xuất hiện thêm người ở khu nhà khiến tôi có phần phấn chấn. Ít ra thì chúng tôi đã có thêm người để nhờ giúp đỡ và mau chóng trở về nhà torng điều kiện nhanh nhất có thể…” – (Ngôi nhà hoang vắng).
“… Chưa đến giờ hành hình lũ lợn, cô đã choàng tỉnh. Rồi cứ thế, ép mình trên giường, cô nín thở nghe tiếng chúng phì phò trong bóng tối. Nhưng sự bình yên trôi qua một cách chóng vánh. Đèn bật sáng choang. Cánh thợ vừa súc miệng òng ọc vừa chửi bậy. Dao gại xoen xoét vào nền xi măng. Và bắt đầu cuộc dồn đuổi. Tiếng lợn gào thét lẫn trong người chửi đổng…” (kẻ dự phần).
Mục lục:
Bạn cũ
Tiếng ru
Ngôi nhà ngập tràn ánh nắng
Bát phở
Sau cánh gà
Tầng hai
Thế là vừa hết một đêm
Ngôi nhà hoang vắng
Thùng rác
Tình huống giả định
Từ độ cao tầng mười tám
Trung du
Kẻ dự phần
Ngày hôm qua
Trở về
Vườn hoang.
Mời bạn đón đọc.