“… Hồi nhỏ, ba mẹ Liên cũng nghi ngờ đầu óc cô có vấn đề, bởi cô luôn sống như trong cõi mộng, nhưng rồi mọi người cũng bỏ qua, vì thấy ngoài những ý nghĩ điên rồ ra, Liên vẫn sống và sinh hoạt một cách bình thường. Lớn thêm một chút, Liên lại biết giấu đi suy nghĩ của mình nên dưới mắt mọi người Liên hoàn toàn không có gì phải thắc mắc.
Chỉ với bản thân mình, Liên luôn có cảm giác tù túng, có ý nghĩ muốn thoát ly. Những ý nghĩ đó càng trở lên mãnh liệt từ sau khi nghe những lời ngọt lịm từ anh chàng hoạ sĩ kia.
Giờ đây, khi chàng hoạ sĩ không còn, Liên biết giấc mơ của mình đã thật sự tan tác hết rồi, mình không còn một tia hy vọng dù nhỏ nhoi nào nữa hết.
Liên khóc, vừa khóc thương mình, thương đứa bé trong bụng, thương người hoạ sĩ chết thảm ngoài kia, và lần đầu tiên, trong lúc đau khổ như thế này Liên có thoáng chút cảm giác ngậm ngùi khi nhớ tới Toán.
Bất chợt Liên có cảm giác một cái gì rất lạnh vừa chạm vào vai mình. Cô hoảng hốt ngồi bật dậy ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn nhà nhỏ im lặng không một bóng người, nhưng rõ ràng cảm giác vừa rồi là có thật, vì trên vai áo Liên vẫn còn vết ướt in rõ ràng dấu của năm ngón tay.
Không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra từ tối hôm qua đến nay, Liên sợ quá hoá điên, cô gào lên:
– Ai đó? Ai muốn làm gì tôi thì làm đi, đừng có chơi trò mèo vờn chuột như thế nữa…
Dứt tiếng hét, Liên lại gục xuống nức nở khóc. Bỗng đâu Liên cảm thấy hình như nước đang tràn vào nhà mình. Cô ngẩng phắt lên. Sàn nhà cô lúc này đã xâm xấp nước.
Hoảng sợ, Liên phóng vội từ trên giường xuống, chạy ào ra ngoài.
Nhưng lạ lùng chưa, trước sân nhà Liên, và cả xung quanh nhà nữa đều hoàn toàn khô ráo, biển cũng bình thường, thuỷ triều có dâng cao đi nữa cũng chưa khi nào nước tràn vào nhà mình kia mà? Tại sao? Tại sao lại như vậy được chứ?
Liên hoảng hốt chạy trở vào nhà, nước bây giờ đã lên tới gối. Và dường như có một bức tường chắn vô hình, nước chỉ ngập đầy trong nhà Liên mà không hề tràn ra ngoài, dù chỉ là một vài giọt nhỏ.
Liên xắn quần, lội bì bõm để đi thu gom một vài đồ đạc linh tinh, sợ bị ướt.
Chỉ một lát sau, Liên nghe hai bắp chân mình ngứa ngáy vô cùng khó chịu, cô cúi xuống nhìn thì hỡi ơi, xung quanh hai bắp chân trắng trẻo của cô giờ đây đã bám đầy rong rêu xám ngoét!
Liên vứt vội mấy thứ đang ôm trong tay, cuống cuồng rứt đám rong rêu ra khỏi chân mình, nhưng càng cố rứt ra thì nó càng bám chặt vào hơn nữa.
Hoảng hốt, Liên chạy áo ra sân, nước từ chân cô chảy xuống sân ròng rã, đám rong rêu bây giờ giống như đã cắm rễ vào da thịt Liên rồi.
Cô rú lên, vụt chạy về hướng có xóm nhà, vừa chạy vừa kêu cứu vang trời…
Liên chưa kịp tới nơi có người ở thì đã có mấy người đi đánh dậm ven bờ phát hiện ra cô, người ta chạy tới xem cô cần gì, nhưng lúc này lưỡi Liên như đã ríu lại, cô phát âm không còn rõ ràng, câu nói cũng lộn xộn, không đầu không đuôi.
Liên chỉ xuống chân mình rồi lại chỉ về hướng nhà mình.
Nhìn cử chỉ hoảng loạn của Liên, mấy người đàn ông cũng đoán ra được cô vừa phải chứng kiến một điều gì đó khủng khiếp lắm.
Họ an ủi động viên mấy lời rồi cùng cô đi về hướng ngôi nhà nằm lẻ loi bên bờ biển.
Lúc này Liên đã bớt căng thẳng, cô kể vắn tắt mọi việc cho mấy người đàn ông nghe. Cô không dám tới gần nhà mình mà đứng từ xa chỉ trỏ:
– Nước ngập lênh láng trong nhà, ngoài sân vẫn khô ráo, không có gì lạ…Tôi… tôi sợ lắm…
Mấy người đàn ông để Liên đứng một mình ở đó, họ kéo nhau tới cửa nhà Liên đứng nhìn vào. Rồi họ quay nhìn nhau đầy thắc mắc.
Liên không hiểu sao họ không có chút gì ngạc nhiên hay sợ hãi? Cô hỏi to:
– Mấy anh thấy nước còn ngập nhà tôi không?
Họ không trả lời cô mà cùng nhau quay trở lại, khi tới gần bên Liên, một người có vẻ lớn tuổi nhất bọn nói, giọng thương hại:
– Có lẽ cô đau buồn quá nên thần kinh bị suy nhược rồi gây ra ảo giác hay sao ấy? Chúng tôi có thấy nước nôi gì trong nhà cô đâu? Cô nên đi chữa bệnh có lẽ sẽ tốt hơn đó!
Liên ngỡ ngàng khi nghe nói vậy, cô không trả lời mà chạy nhanh tới cửa nhìn vào nhà. Quả thật, trong nhà hoàn toàn khô ráo, nền nhà cũng không hề ẩm ướt, chỉ có đồ đạc trong nhà là hơi bừa bộn, mấy bộ quần áo vứt lung tung dưới sàn nhà cũng vần khô ran…
Liên nhìn xuống chân mình, hai bắp chân vẫn trắng hồng, xinh xắn.
– Trời ơi! Chuyện gì xảy ra với tôi đây?
Liên ngồi bệt xuống sân ôm đầu khổ sở…”
Mời bạn đón đọc.