“Chưa bao giờ tôi bảo rằng mình lẻ loi. Nhưng tôi biết mình là kẻ đáng thương. Không cách nào vượt qua quá khứ thì hiện tại và tương lai thật thảm hại. Tôi biết, ngay cả khi đạt được những ước muốn lớn lao trong sự nghiệp và một gia đình viên mãn,đề huề… thì tôi vẫn là kẻ bất hạnh. Tôi ao ước mình có thể quên tất cả. Những con rắn. Hố rác trong đêm tối. Những vết sẹo. Những đôi trai gái làm tình. Những cái chết. Những lời mạt sát. Những tổn thương cố kìm nén. Những nụ cười méo mó…”
-
Mục lục
-
Bố!
-
Hố sâu và rắn
-
“Sẹo”
-
Tuyên!
-
Lẻ loi!
-
Phù phiếm!
-
Tôi yêu Tuyên!
Mời bạn đón đọc.