… Người thanh niên khoác áo bludơ trắng mời Lâm Sâm đến bàn khám của mình.
Lâm Sâm khoẻ mạnh. Hồi còn công tác ở nông thôn, ông chưa hề phải đến bệnh viện, nhưng từ khi về thành phố đến nay, xương thịt trong người như được cung cấp một loại men gì đó nên chẳng mấy chốc mà người đã nở phì ra, đến nỗi lên cầu thang cũng cảm thấy vất vả, vì vậy ông buộc phải đến cái bệnh viện ở trung tâm thành phố xa lạ vô cùng này để kiểm tra sức khỏe.
Lấy xong sổ khám bệnh, vừa bước vào phòng khám thì ông bị người bác sĩ trực ban không quen biết này mời ngay đến bàn khám như người thân quen. Người thanh niên khoác áo bludơ trắng vừa xem mạch vừa nói chuyện phiếm với ông. Thì ra, anh ta đã nhìn thấy ông trên báo và truyền hình của thành phố, biết ông là một trong những người lãnh đạo chủ chốt của thành phố, chính vì vậy mà Lâm Sâm vừa bước vào phòng khám đã bị anh ta nhận ra và được hưởng sự ưu đãi không hiểu ra sao đó. Trong lúc nói chuyện, Lâm Sâm đã biết họ tên của người khoác áo bludơ trắng là Nguỵ Lực, và còn được anh ta đưa danh thiếp…. Nhìn chiếc vé số khám bị vứt xuống đất một lần nữa cùng với tấm danh thiếp, đầu óc Lâm Sâm mê mẩn. Một lúc sau, dường nh7 ông hiểu được điều gì đó, máu dồn lên đầu. Ông rảo bước đi tới giữa phòng khám, móc túi lấy ra chiếc điện thoại di động rất xinh, ấn mấy con số rồi đưa lên thét lớn: Chú Cảnh đâu! Tôi là Lâm Sâm đây! Chú đánh xe đến ngay bệnh viện trung tâm đón tôi! Không, đi chiếc Lincol ấy!
Lâm Sâm – không, ý thức quan quyền của lãnh đạo Lâm đã hoàn toàn bị đánh thức, ông đưa ánh mắt ngạo mạn quét nhìn đám chúng sinh đang ngồi đầy phòng khám, trong lòng cảm thán: Phải ngồi ôtô thật thôi, con mẹ nó, dù mỡ có tụ thành núi, ông cũng chẳng sợ, ông không đi bộ nữa!
(Trích truyện ngắn Khám bệnh)