Cuốn sách Giọng Điệu Trong Thơ Trữ Tình của tác giả Nguyễn Đăng Điệp là một công trình thoát thai từ một luận án tiến sĩ nhưng đã được bổ sung, nâng cao, trở thành quyển sách đầu tiên nghiên cứu tập trung về một trong những vấn đề phức tạp nhất của thi pháp học hiện đại – vấn đề giọng điệu nghệ thuật. Tuy ngày nay hầu hết các nhà nghiên cứu, phê bình đều nói tới giọng điệu văn chương song việc nghiên cứu, phân tích về nó như một vấn đề lý luận và thao tác thì thật là ít có. Vì thế, sự táo bạo, ham mê của Nguyễn Ngọc Điệp thật đáng trân trọng. Nguyễn Ngọc Điệp đã nhận thức đúng rằng giọng điệu thể hiện thái độ, lập trường, cách nhìn của chủ thể phát ngôn về đối tượng được nói đến và đối tượng mà lời văn ấy hướng vào. Vì thế, giọng điệu là một thuộc tính có vẻ bề ngoài nhưng rất là bản chất của văn học. Với nguồn tài liệu phong phú, sự phân tích cảm nhận tinh tế, tác giả đã cho thất sự cần kíp và sự phức tạp của vấn đề cũng như sự thú vị của giọng điệu thơ. Đề tài Thơ mới 1932-1945 cho đến nay đã có thể nói không có gì thật mới nữa, song hình như ở giọng điệu tác giả vẫn có nhiều điều gợi mở thêm cho người đọc, đặc biệt là giọng điệu của các cây đại thụ thơ.