Vũ Thị Huyền Trang khởi đầu văn nghiệp của mình bằng các trang viết rút ruột từ đời sống làng quê, có cái đào ra từ kỷ niệm, có cái đang hàng ngày hàng giờ sống trong nó, có cái quan sát cảm thụ, chiêm nghiệm mà thành. Toàn là những tâm tình của người nhà quê, những người thân gần ruột thịt. Chuyện ông bà nội ngoại, chuyện anh chị em trong nhà ngoài ngõ, chuyện của chính nhân vật xưng tôi với những ai đó trong cái cộng đồng dân cư chòm xóm hôm nay. Có cảm tưởng, Vũ Thị Huyền Trang lấy chính những câu chuyện của bản thân mình, của nhà mình ra mà kể với đời. Cũng là một bản lĩnh. Thế nên, mỗi trang văn của Trang bao giờ cũng có được cái thật mộc, dung dị, thân gần, và rất giàu cảm xúc. Trang đã chọn cách đi đúng. Với những người trẻ mới cầm bút, phải bắt đầu trước nhất từ chuyện của mình đã, rồi sau đó dần dần mới có khả năng với ra những chuyện ngoài mình. Tôi vẫn thường nói với các sinh viên viết văn như thế.
Đọc Trang tôi rất yên tâm ở chỗ người viết đã có được một tấm lòng nhân hậu đằm thắm làm nền tảng vững chãi cho trang viết. Không bắt đầu đi từ điểm này, văn chương chỉ còn xác chữ. Đọc Trang thấy trong mỗi câu chữ thật nhiều yêu thương và trân trọng.
Có phải Vũ Thị Huyền Trang là một viên sỏi trung du, đang tự mài mình để sáng? Và trong chốn chữ nghĩa phù du này, viên sỏi khiêm nhường ấy đã khiến không ít người để ý và hy vọng.
Mời bạn đón đọc.