Khi em mười tám đôi mươi, em có tất cả ưu thế để người khác giới phải nâng niu. Người yêu của em hết lời khen tóc em đẹp, da em mát, mắt em sáng, môi em hồng… Nhờ anh ấy mà em biết mình duy nhất đáng yêu, duy nhất được tôn thờ.
… Và rồi những bài học về nghĩa vụ loáng thoáng nghe từ khi chưa hôn nhân lũ lượt hiện ra không giáo trình không giời giấc chi cả. Nó khá êm ái khi em còn son rỗi và bỗng thúc bách dần lên khi em làm mẹ.
Dĩ nhiên tóc em bất đầu thưa, da em bất đầu tối, mắt em bắt đầu sạm và người em bất đầu có mùi vị mang cái tên "nỗi trần ai đàn bà".
Mời bạn đón đọc.