Đường Rừng – Tiểu Thuyết (Bộ Sách Những Kiệt Tác Vượt Thời Gian):
“… Tôi còn nhớ rõ chú tôi đã cầm một lưỡi dao nhọn đâm ngay vào ruột cha tôi để mà cướp đoạt gia tài. Cái gia sản ấy, kết quả của bao nhiêu năm chắt bóp, bon che, đã do cha tôi gây tạo vời sự nhẫn nại và lòng khắc khoải, tưởng làm một cái sức mạnh hòng đối phó lại với một cuộc sống đầy những lừa đảo, bấp bênh nào ngờ chính là đầu mối của một tai hoạ.
Tôi còn thấy lại cảnh người quằn quại trên chiếc võng gai treo ở ngoài vườn một đêm trăng sáng, nơi người nằm mát ngắm trăng và thấy từng dòng máu tuôn xuống đất đọng từng vũng đen ngồm, lấp lánh ánh bạc. Từ đó, chơi trăng, thưởng nguyệt với tôi thật là dại dột, thật là quái gỡ không biết nhường nào. Người ta không thể tìm niềm vui và sự thanh thản khi lòng còn bị vẩn đục bởi điều tư lợi, ám ảnh bởi sự ghen hờn. Cha tôi, trước khi trút hơi thở cuối, chỉ kịp phều phào: thằng chú mày… Ký Tam… Ký Tam đã giết chết tao. Đừng cho ai biết… mà thêm… xấu hổ gia đình. Tao chết… mà nó… ở tù thì lợi ích gì… Giao hết ruộng vườn cho nó… Nó sẽ toại nguyện… để cho các con yên ổn… Rồi ông thở hắt, đi về thế giới bên kia.”.
Mời bạn đón đọc.