Đoản Khúc Muộn:
“Tâm lặng lẽ lê chân trên cát. Ngoài xa kia biển vẫn ầm ào. Những con sóng xô nhau cồn cào, xoá bọt trắng liếm vào chân cát. Nhìn sóng, bất chợt Tâm nhếch mép cười. Chính cô cũng không hiểu tại sao cô lại trở về nơi ấy. Mỏm đá hình đầu rìu vẫn kiên nhẫn phơi mình cùng nắng, gió và sóng biển. Ai cũng có đôi, chỉ có cô lê bước một mình. Chiều chầm chậm nhộm đỏ nơi chân sóng. Mắt Tâm nhoà dần. Ai đó nói chiều ở biển xuống chậm. Sai! Sai hết. Chiều nơi nào chẳng vậy. Đẹp, buồn và gợi nhớ. Sương từ ngoài khơi ùa vào, bủa vây. Tâm thành nhỏ thó trước cái không cùng không tận của vũ trụ.
Cô đọc cuốn này chưa?
Đang mải lúi húi sắp xếp lại mớ đồ đạc, Tâm giật mình bởi giọng đàn ông trầm trầm bất ngờ cất lên ngày bên cạnh. Cô ngước nhìn. Gương mặt khắc kỷ, khô khan. “Đồ mất lịch sự”! Tâm thầm rủa. Không lẽ đuổi anh ta ra khỏi phòng. Có gì cũng phải gõ cửa trước khi vào phòng chứ… Cô mải mê đuổi theo dòng ý nghĩ bực bội của mình. Rồi chợt thấy mình vô lý, cửa phòng cô nào có khép đâu.
– Xin lỗi! Giọng trầm trầm cất lên. Dường như anh ta đọc được vẻ khó chịu trong ánh mắt Tâm nhìn – Tôi thấy cửa phòng cô không đóng. Cứ ngỡ…
– Dạ, không sao! Mời anh vào.
Anh ta ngập ngừng ngồi xuống chiếc ghế Tâm chỉ. Cuốn sách bối rốí xoay đi, xoay lại trong tay.
– Tôi biết cô chưa đọc cuốn này. Chiều qua…ở cuộc họp…
“Những người đàn bà tắm” – Tên cuốn sách đập vào mắt Tâm. Chắc tại cuộc họp chiều qua Tâm phàn nàn mình chưa được đọc cuốn này khi cô bạn ngồi kế bên cứ thao thao bất tuyệt về nó. Cô đâu nghĩ người đàn ông lạnh lùng ngồi phía sau lại chú ý đến điều cô nói.
– Vâng ạ. Nếu anh cho tôi mượn được thì hay quá.
Không gật đầu, chẳng phản đối khi nghe Tâm nói, anh ta ngồi lặng lẽ đốt thuốc, chăm chú nhìn Tâm chìm vào những trang sách đầu tiên rồi lặng lẽ ra về. Tâm đâu ngờ, khúc dạo đầu của bản nhạc muộn lại bắt đầu như thế.
Không xinh đẹp nhưng gọn ghẽ, ưa nhìn, vậy mà Tâm vẫn mãi một mình. Bạn bè cùng cơ quan ra sức mối manh. Những người đàn ông cứ đến lại lần lượt ra đi. Trái tim Tâm như đóng băng trước họ. Hiền xù, sau vài ba bận làm bà mối cho Tâm không thành, rít lên:
– Mày chê họ những điểm gì? Học thức này, nghề nghiệp, thu nhập ổn định này. Thậm chí có người nhà cửa, xe pháo đàng hoàng….Vậy mà mày vẫn lắc. Hay mày định kén hoàng tử?
– Nào có kén, kẹn gì đâu. Nhưng không hiểu sao tao và học không thể nào đi xa hơn được – Tâm ngượng nghịu chống chế.
– Thế thì tao chịu. Vái mày vái dài. Cái không hiểu của mày á…. Có trời mới lý giải được. Cẩn thận rồi già kén kẹn hom đấy mẹ trẻ ạ – Hiền xù vẫn chao chát.
Nghe bạn bô lô. Tâm cười hối lỗi:
– Thôi! Tao cám ơn mày. Nhưng duyên số thế, đâu phải tao không muốn…Cô ôm ngang cái thắt lưng như đáy thùng phi của Hiền xù, giọng làm lành……..” (Đoản khúc muộn)
Mục lục:
Hồ vẫn sóng
Mất mùa đông
Mảnh vỡ
Thạch thảo
Khoảng trống
Mùa cũ
Đoản khúc muộn
Bến đậu
Người bên kia
Biển hồ
Dưới đám mây màu lửa
San hô đỏ
Nắng so le
Biển ngọt
Mời bạn đón đọc.