“Tôi muốn tặng bạn tất cả sự dịu dàng này. Như đặt vào tay bạn một bông hoa hồng nhỏ, nở trong một ngày đông lạnh giá.”
“Bông hoa cánh mềm màu đỏ” Lynh Miêu trở lại với chúng ta trong một chuyến hành trình mới rực rỡ của thanh xuân đẹp đẽ , cô gái ấy bung nở hết nhiệt huyết và đam mê của mình dành cho những nơi cô ấy đi qua, những người cô ấy gặp, và đặc biệt là những mảng kí ức trên bản đồ trái tim chưa bao giờ ngủ vùi trong lồng ngực.
“Dù có bao nhiêu thời gian trôi qua.
Dù có nhiều điều khiến tôi không còn tin tưởng nữa.
Và dù, những buồn bã sau này làm cho câu chuyện ngày nào không còn lấp – lánh – hạnh phúc
Thì, tôi vẫn tin rằng , đó là mùa hè đẹp nhất.”
Giữa những ngày đông hanh hao, tâm trạng nhuốm màu tĩnh lặng , thì mùa hè của Lynh Miêu lại trở về và hiện lên ấm áp qua từng mẩu truyện ngắn, sưởi ấm tâm hồn như một tia nắng ấm giữa ngày ảm đạm. Văn của Lynh Miêu dịu dàng, khe khẽ vuốt ve trái tim đang thổn thức, dỗ dành nó tìm chút an yên trong dòng đời hối hả ngược xuôi. Từng dòng chữ chảy trôi như tiếng thở, tiếng lòng, như cố níu giữ tất thảy những gì đẹp nhất của tuổi trẻ, khi người ta đứng giữa lưng chừng , và rất dễ dàng “đi qua đời nhau” mà chẳng cách gì có thể níu.
Điều cuối cùng ở lại…
Có thể là đoạn đường ký ức chúng ta đã từng đi cùng nhau giữa những năm tháng ngây ngô.
Có thể là cảm giác mình như một que kem mát lạnh tan trong lòng một người nào đó.
Hay đơn giản chỉ là những cuống quýt, nông nổi bất chấp và đắm mình trong nỗi vị kỷ của một cô gái độc thân tha thiết yêu cuộc đời.
Tất cả những xúc cảm trong veo ấy gói gọn trong 208 trang viết mộc mạc, và được ánh mặt trời chiếu soi rực rỡ trong từng phút giây. Như ru bạn trong cơn mơ của giấc mộng đêm hè.
Và cũng có những ngày buồn nhẹ tênh khi bạn chợt nhận ra rằng: có những mối quan hệ vĩnh viễn phải mất đi vì quá nhiều những lý do, cũng chẳng vì điều gì cả. Chỉ ước ao một điều sau cùng “Giá như chúng ta có thể sống một cuộc đời chậm rãi hơn…”
Mời bạn đón đọc.