Dưới đầu đề Nguyễn Minh Châu – Cuộc đời và sự nghiệp, nhà văn Ngô Vĩnh Bình viết: Nguyễn Minh Châu viết và suy nghĩ về cuộc đời, về văn học, về nghề luôn có một thái độ nghiêm túc, một tinh thần hết mình. Người ta không thấy ở ông hình ảnh một nhà văn bệ vệ với giọng nói khúc triết, hùng hồn, mà luôn gặp khuôn mặt lúc nào cũng như đau khổ, lúc nào cũng như nghĩ ngợi. Ông sống hiền lành nhưng bên trong dường như luôn có một ngọn lửa, ngọn lửa ấy luôn luôn tạo ra sức sống ở nơi đầu ngọn bút….
Còn trong bài viết Nguyễn Minh Châu, một cây văn xuôi nhiều triển vọng, Giáo sư Phan Cự Đệ viết: Từ Cửa sông đến Dấu chân người lính, Nguyễn Minh Châu đã tiến những bước vững chắc và hứa hẹn.
… Nơi đây khi đang mùa thu hãy còn là một cánh rừng già im lìm như ngủ. Lúc bấy giờ những người chiến sĩ bộ binh và cả những người chiến sĩ trinh sát dày dặn và ưa hoạt động nhất của cấp trung đoàn hoặc sư đoàn hãy còn ở tuyến hậu phương. Suốt cả một dải rừng núi âm u rậm rạp, thỉnh thoảng mới thấy sáng bừng lên vài bông hoa chuối rừng đỏ nở trên những thân cây gầy khẳng. Tiếp giáp với bìa rừng là bãi lau hoang vu, rồi lại một cánh rừng khác, một bãi lau khác ăn thẳng ra con đường số 9 rải sỏi dẫn tới một thị trấn và ngoại vi khu đồn địch. Suốt cả mùa thu, ở đây còn hết sức yên tĩnh. Trên mặt đất khô ráo đang đón đợi mùa mưa ngàn tới, chỉ có bước chân những đàn voi đi thủng thỉnh xéo nát từng bãi tranh, và báo trước cho chiến dịch sắp mở là bước chân không để lại chút dấu tích của những người lính trinh sát Bộ Tư lệnh và bọn thám báo Mỹ giậm đè lên nhau…