Đất Trắng (Tập 2) – Văn Chương Một Thời Để Nhớ:
“Tư Quang nghe mơ mơ màng màng có tiếng súng, rồi tiếng máy bay. Có thể chúng nó càn ở đâu đây, gần lắm. Tối nay mình sẽ phải bò về hướng đó, nhưng thôi kệ, cứ nằm cho qua một ngày. Nóng rát ở sau bắp chân, sau gáy, xoay nghiêng người lại được một lúc, thì xoay ngửa, nằm phía nào cũng ê ẩm, vậy rồi lại lịm đi.
Mãi cho đến chiều tối, gió động nổi lên ầm ầm, bốc cát bụi ném vào đầy mặt đầy mũi. Tư Quang mới thực sự tỉnh dậy. Mây đen kéo kín trời, sấm chớp ầm ầm. Trận mưa giúp cho anh đi sớm hơm.
Tư Quang lấy tấm ni lông nhỏ bọc lại vết thương và mở tấm ni lông lớn ra lấy nước, xong đâu đấy nằm ngửa mặt lên nhìn trời. Chỉ một lát sau, trời tối sẫm, gió từ phía sông Sài Gòn thổi lên ù ù tạt ngang những giọt nước quất vào mặt vào tay, lúc đầu còn mát, nhưng sau dần ngấm vào da thịt. Lạnh! Tư Quang rùng mình một cái rồi run lên bần bật. Biết rằng nằm lại là chết, anh cắn răng khoác bồng, gác chân đau lên chân lành và mặc cho mưa xối xả, cứ nhằm hướng con đường bò trước mặt lê tới. Có tiếng đại bác nổ lẫn trong tiếng sét. Đạn rơi chỗ này một quả, chỗ kia một quả, chẳng theo phương hướng nào cả. Những quả đạn đó là đạn của bọn gái điếm trong đồn bắn. Người ta bảo tụi gái điếm đùa chán chê với bọn lính rồi cũng xin bắn đại bác. Chúng nó bắn chẳng có mục tiêu nào. Khi quả đạn bay đi rồi, các anh, ả lại ôm nhau cười ngặt nghẽo. Anh e, du kích gọi những quả pháo nổ lung tung như thế là pháo đĩ…”.
Mời bạn đón đọc.