Xem sách hay

Đất Trắng (Tập 1) – Văn Chương Một Thời Để Nhớ

Mua ở đâu?
Nguyễn Trọng Oánh

Nguyễn Trọng Oánh

Đất Trắng (Tập 1) – Văn Chương Một Thời Để Nhớ:
“Cái võng đung đưa, dừng lại, người khiêng thương trở vai. Hơi thở của anh ta phả vào mặt Lâu. Nằm ngửa mặt lên trời, Lâu cũng biết quãng đường này là quãng đường nào? Họ vừa đi qua cái chùa sập, qua một con rạch, qua ruộng thuốc lá, và bây giờ đang đi trên quãng đường sình lầy. Cái võng nhấp nhô, nhún lên nhún xuống. Lâu thản nhiên nhìn những luồng đạn cầu vồng đỏ rực từ trên máy bay trực thăng bắn xuống, đèn đỏ đầy trời. Những lớp khói mỏng của bom, của lửa, của đèn dù lơ lửng trên không. Từ trận địa ra, Lâu hoàn toàn mất hết cảm giác lo lắng, sợ hãi.

Anh nằm bình yên trên cáng, phó mặc cho số phận, người ta sẽ đưa anh ra đến bến sông, đặt anh lên một cái xuồng, và đưa anh đi bất cứ nơi nào cũng vậy thôi. Anh yên tâm vì anh đã bị thương. Nếu cứ một mảnh đạn trúng vào người anh bây giờ thì cũng chỉ là một vết thương như vết thương anh đã bị ở chân mà thôi.

Phía sau… Những ngày gian khổ ác liệt… Những hình ảnh xáo trộn, mơ hồ…

… Trận đánh kéo dài hai ngày chưa chấm dứt, từ đêm N3, mở đầu đợt hai tổng công kích. Cả trung đoàn, chỉ có một tiểu đoàn xuống kịp. Trinh sát tiểu đoàn hai lần ra đi bị phục kích. Lần thứ ba, tiểu đoàn trưởng Thực quyết định cho trinh sát đi trước và bộ đội theo sau, gặp địch là đánh.

Lâu là người đầu tiên trông thấy những bóng mũ sắt lấp loáng ở bụi tre bờ ấp. Anh vừa kịp ngồi xuống thì súng nổ. Anh lăn đi một vòng và ném trái thủ pháo cầm sẵn trong tay vào chỗ phát ra tiếng nổ. Trận đánh diễn ra nhanh quá, cối tiểu đoàn phải chuyển làm bắn sang bên kia đường, phía sau sở chỉ huy địch. Diệt xong cụm địch ở nhà máy xay thì trời đã sáng, tiểu đoàn tổ chức phòng ngự, chờ đơn vị bạn. Suốt một ngày, đại đội Lâu chịu bảy đợt phản kích. Những cây chuối trên miệng hầm cháy đen, tàn lửa phả vào mặt rát bỏng. Đến 5 giờ chiều, khi trận địa trở lại im lặng thì chiếc đầm già điểm một phát hoả mù ngay phía trước hầm Lâu. Tiếp đó, anh nghe tiếng phản lực rít, rồi bốn trái bom rơi xuống bốn góc. Cái hầm dội lên, tối sầm lại…

Tỉnh dậy, Lâu đã thấy mình nằm trên cáng. Tiểu đoàn 9 vẫn chưa xuống, thương binh chưa đưa ra hết… Đại đội 2 hiện chỉ còn bảy tay súng… Xin trung đoàn cho ý kiến rút ra hay trụ lại… Lâu nghe tiểu đoàn trưởng Thực đang nói với cậu liên lạc nào đó trước lúc ra đi…

Anh thiếp đi, lại tỉnh lại. Cái võng lắc lư, tiếng súng khi gần khi xa, ánh pháo sán nhoè đi lẫn với những quầng sáng chập chờn trước mắt.

Người đi trước hẫng chân, cái võng chao đi. Người đi sau lảo đảo, đưa hai tay ôm chặt đòn cáng, rít lên:
– Cái lão này, đường rộng không bước, bước xuống hố! Mù hay sao vậy? Đi thì chậm rì, không mau mau ra khỏi chỗ này pháo nó ăn họng bây giờ!…”.

Mời bạn đón đọc.

 
Mua ở đâu?