Cung đàn đã quyết định số phận gã trai Hà Nội năm nào, cho đến mãi tận hôm nay, khi ông đã ngoài 70. Ở cái tuổi mà những câu chuyện rồi sẽ trôi tuột vào quá khứ, ông kể lại cuộc đời sóng gió chỉ vì nhạc vàng của mình. Tên ông là Nguyễn Văn Lộc, nhưng không nhiều người còn nhớ đến cái tên đó. Người ta gọi ông là Lộc Vàng, ông Lộc hát nhạc vàng. Nhiều năm trước, người ta biết đến ông trong một vụ án gây chấn động, giờ đây, người ta biết đến ông là người lãng tử bên những bài hát đã xưa nhưng không cũ.
Hai trăm trang sách ấy không dày, mà có thể nói là quá mỏng so với những gì Lộc Vàng đã trải qua. Ông dường như không muốn nói về bi kịch, đậm trong quyển sách là nỗi niềm và tình yêu của ông đối với âm nhạc và với người vợ của mình. Cũng như những quyển hồi ký khác, Lộc Vàng kể lại đời mình từ khi lọt lòng. Ông lớn lên trong một gia đình yêu nghệ thuật, âm nhạc ngấm vào máu ông từ những bài ca của người bố, tâm hồn lãng tử của chàng trai Hà Nội được nuôi dưỡng như thế. Dù sống trong cảnh nghèo khó, phải làm đủ thứ nghề để mưu sinh vẫn không làm trái tim của Lộc Vàng chai mòn tình yêu với âm nhạc. Mỗi đêm Lộc Vàng cùng những người bạn chí cốt của mình vẫn cùng nhau đàn hát những bản nhạc vàng lãng mạn, lời ca của tình yêu, của thân phận con người. Giữa lúc người người đua nhau lên án những bài nhạc ấy là ủy mị, làm mòn ý chí chiến đấu và ý chí sống của thanh niên, là thứ bơ thừa sữa cặn của đế quốc thì họ chỉ thấy đây chính là tiếng lòng của mình, tiếng lòng của những kẻ chỉ biết yêu.
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT LỘC VÀNG
Ông tên thật là Nguyễn Văn Lộc. Vì ông mê nhạc “vàng” và có giọng ca trữ tình đúng chất dòng nhạc này nên nhiều khán giả Hà Nội và anh em văn nghệ sĩ thường gọi ông là Lộc Vàng.
Năm 1968 là ngã rẽ cuộc đời của ông Lộc Vàng, nhóm nhạc của ông bị bắt. 8 năm sau, năm 1976, ông được trả tự do. Đối với thể loại nhạc vàng bắt đầu từ năm 1987, khi có chính sách khôi phục lại các tác phẩm văn học nghệ thuật trước năm 1954 và được gọi là nhạc tiền chiến. Ông Lộc Vàng giờ đã ở tuổi 72, nhưng vẫn giữ nguyên nét hào hoa, phong nhã của chàng trai Hà Nội. Cách đây 8 năm, ông mở một quán cà phê ở ven hồ Tây. “Mục đích của tôi là để giữ gìn dòng nhạc này”.
Cung đàn số phận – Hồi ký Lộc Vàng như chứa đựng nét đẹp tâm hồn một thời của con người lãng tử, khiến ta chạm được vào điều đó và vui mừng nhận ra xung quanh ta luôn có những tiếng hát đẹp mượt mà cất lên, dẫu chỉ ở một góc nhỏ yên tĩnh của Hồ Tây.
Mời bạn đón đọc.