“… Đêm nào cũng vậy, tắm rửa xong trước khi đi ngủ, Hữu Vinh cũng đem hộp chiến lợi phẩm ra xem. Đêm nay cũng vậy, không ngoại lệ. Có khác chăng là, anh vừa nắm ấp xuống giường, chưa kịp mở ra xem đã nghe ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
– Chuyện gì? Ngày mai đi, buồn ngủ lắm rồi.
Ngỡ mẹ gọi, bàn tiếp chuyện hôn nhân, Hữu Vinh gắt giọng. Bực chết đuợc. Đã nói rồi, không cần yêu cũng cưới được, cứ bàn đi bàn lại…
Cộc… cộc… cộc…
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dập dồn cấp bách như đe dọa. Không thể nằm yên, Hữu Vinh đành ngồi dậy, bước ra mở cửa.
– Gì vậy?
Khung cửa trống trơn, lặng ngắt không một bóng người, Quay đầu nhìn hai phía không thấy ai, anh nhăn mặt:
– Giỡn gì kỳ vậy?
Rồi đóng sầm cửa lại.
Cộc… cộc… cộc…
Chưa kịp quay lưng, tiếng gõ cửa lại vang lên. Quyết bắt tại trận kẻ phá quấy, Hữu Vinh mở cửa thật nhanh. Nhưng … khung cửa vẫn trống trơn. Dãy hành lang dài lặng ngắt. Ngoài con bướm trắng đảo mấy vòng như chóng ghẹo chẳng còn ai.
Quáilà! Hổng lẻ ma?…”
Mời bạn đón đọc.