Có người sực tỉnh cơn mơ
Nằm trông bóng tối,
Im chờ ban mai.
Tập thơ thứ 4 và tác phẩm thứ 12 của tác giả Nguyễn Thiên Ngân, là những nốt thăng trầm rất chân thật trong tình yêu và trong chính cuộc sống của tác giả. Sau những mất mát và tổn thương, điều còn lại, vẫn luôn là sự trưởng thành, và niềm hy vọng.
Em thương mến,
Không có gì để vội.
Lá vẫn xanh thanh thản hát trên cành
Có những lúc ta chỉ cần phải đợi
Kẻo vội vàng, đôi lúc hóa mong manh.
Ở sai chỗ, với sai người,
Có cố gắng mấy cũng thành sai.
Chọn đúng nơi, chọn đúng người,
Chỉ cần là-mình thôi đã đúng.
Xin chào cây bách cô đơn
Hình như mình có nỗi buồn giống nhau.
BIỆT CA
Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Đời luân chuyển, ta làm gì khác được
Chẳng thể nào dừng mãi để chờ nhau.
Núi xưa đã bạc đầu năm tháng đợi
Lòng sông kia cũng héo cạn mong chờ
Người ngỡ sẽ có đường trong tử địa
Bỗng một ngày gục ngã dưới dòng mưa.
Vòng tay bé thôi xiết ghì hy vọng
Quả tim run không đựng nổi bão bùng
Thôi buông hết nghe gió luồn tay rỗng
Một bước lùi,
Là trời biển bao dung.
Người sẽ lại trở về năm tháng cũ
Sống yên vui, trang đời mới không ngờ
Bước quả cảm như chưa từng vỡ vụn
Mắt dịu dàng khi nhớ chuyện hôm xưa.
Mỗi nắng xuống là một lần chia biệt
Mỗi mai lên lại một cuộc bắt đầu
Người sẽ bước một mình qua bóng tối
Dưới trời này,
Sao sáng cũng vì nhau.
Mời bạn đón đọc.