Có người nói “yêu thầm” là giới hạn tình cảm đau buồn nhất, vì dù là ghen tuông hay tủi thân cũng không có tư cách. Lại có người nói đó là tình cảm hoàn hảo nhất, vì đối phương luôn tốt nhất trong lòng mình. Không có cơ hội khám phá ra những khuyết điểm, không kết thúc vì chưa bao giờ bắt đầu.
Nhưng ở “Có một cô gái vẫn thầm yêu anh”, “yêu thầm” không chỉ là cảm xúc, đó là một thế giới riêng thuộc về nội tâm những cô gái. Có người yêu thầm một chàng trai dù người ấy chẳng biết họ là ai. Cũng có người lại âm thầm tiếp tục yêu người yêu cũ, vẫn ở lại trong tình cảm đã kết thúc ấy và tận hưởng hoài niệm thiêng liêng kí ức mang lại.
Sẽ có người nói họ ngốc nghếch, có người chê họ nhút nhát yếu mềm, cũng có người nói đó là những cô gái can đảm. Nhưng tình cảm đó có bao nhiêu giây phút bồng bềnh mơ ước, có bao nhiêu khoảnh khắc lặng lẽ rơi lệ, chỉ có cô ấy mới có thể phán xét chính mình.
Còn với tôi, “yêu thầm” giống như một câu chuyện không nhất định phải kể, cũng chẳng cần ai đó lắng nghe. Đó là sự lựa chọn độc lập, không cần ai chịu trách nhiệm, cũng chẳng oán chẳng trách bất cứ ai.
Mỗi cô gái đều nên yêu thầm một lần trong đời, đắm chìm trong bầu không khí nâu trầm loang loáng cô độc nhưng lảng vảng hơi thở tự do. Tự do bắt đầu đắm chìm, tự do đặt dấu chấm hết.
Mời bạn đón đọc.