Cô Bé Tuyệt Vời Trên Cao Nguyên
Con bé đưa cả hai tay lên trời vung vẫy từ đằng xa. Từ trên triền dốc, nó vừa kêu những tiếng mà gió thổi quá nhiều làm chàng không nghe được. Chàng chỉ sợ con bé vấp té, dưới đất đầy rẫy những rễ cây chạy dài loằng ngoằn và biết bao tảng đá lớn. Nhưng con bé đã chạy đến, nó dùng tay đấm mạnh vào bụng chàng rồi đứng thở hồng hộc, mặt đỏ bừng, mồ hôi lấm tấm như ánh mặt trời phản chiếu trên ngọn sóng biển. Con bé cười, hàm răng không được trắng bóng lắm .
– Này con sóc nhỏ, sáng nay em lại không đánh răng phải không ?
Con bé ngậm cái miệng vừa mở rộng. Chàng hối hận đã làm con bé thôi cười, nụ cười của trẻ con bao giờ cũng quá đẹp. Chàng đưa hai ngón tay bóp thật mạnh vào má con bé để chọc cho nó cười, nhưng hàm răng nó cương quyết nghiến chặt lại, khuôn mặt nặng nề với những tiếng nói giận dỗi .
– Sao lại không? Chú lúc nào cũng làm thầy bói ẩu. Sáng nay cháu đánh răng đến hai lần, một lần trước khi ăn bánh mì, một lần sau.
Chàng búng tai con bé một cái khá mạnh.
– Thôi dẹp đi, em là con nhỏ nói láo và bướng nhất thế giới. Em nói chuyện đánh răng này mấy ngàn lần rồi, tôi là con nít sao mà lừa mãi được.
Con bé im lặng. Nó ngồi bệt xuống cỏ, tay ngắt một cây cỏ đưa đưa lên miệng ngậm nát giữa kẽ răng .
Chàng lôi một cái bàn chải đánh răng từ trong túi áo, chiếc bàn chải màu xanh loại mềm và nhỏ dành cho trẻ con. Con bé miễn cưỡng cầm lấy, đôi mắt lườm chàng nhưng phút chốc lại toét miệng cười khi thấy chàng đưa cho nó một ống kem có những sọc đỏ chạy dài. “Thứ này ngon như kẹo cao su phải không?” Con bé la lên.
– Đừng la hét như con mẹ điên nữa. Em có biết lần này là lần thứ mấy tôi phải đem cái đồ đánh răng này theo cho em không? Con gái mà làm biếng đánh răng, sún hết trông kỳ cục lắm.
Con bé không thèm để ý đến lời chàng nói. Nó có vẻ bực dọc ra mặt, làm như một cô học trò đến tuổi thành niên rồi mà cứ phải nghe ông giáo già giảng luân lý. Con bé lặng thinh chạy lại phía suối để lấy nước.
Chàng nhìn theo cái bóng nhỏ nhấp nháy như một cánh bướm. Chàng ngồi xuống đất, gắn một điếu thuốc giữa kẽ môi. Chàng dùng chiếc quẹt máy hiệu Ronson màu trắng đục trày trụa thật nhiều vết va chạm. Hơi thuốc đậm ngon lành trong bầu trời lạnh dịu dàng của miền cao nguyên. Chàng như nuốt tất cả khói thuốc .
Thứ thuốc hiệu Basto bao xanh rất hiếm ở đây, chàng phải mua mỗi lúc cả một tút hai mươi lăm bao với giá khá đắt. Thị trấn Ban Mê Thuột cách xa thủ đô một ngày đường xe hơi nhưng bây giờ đường bộ không đi được, đường hàng không chỉ có một đôi lần mỗi tuần. Và thuốc lá dĩ nhiên là được đem từ thủ đô về. Ở đây không có gì ngoài những đồn điền cao su, cà phê, đồ rau trái và những con đường bùn lầy đỏ ngầu sau cơn mưa gió.
Ở nơi này chàng không quen một ai cả. Chàng không muốn quen biết hay có lẽ không một ai thích làm quen với chàng. Bọn người ngợm chung quanh thật đáng ghét. Con mẹ chủ tiệm cơm ở ngay chợ Cổng số một mà chàng là tên khách ăn “ghi sổ” trung thành nhất, lão già ba tàu bán cà phê rất nhớ mặt chàng vì những vụ ăn điểm tâm hẹn đầu tháng trả tiền, những anh chàng trạc tuổi trong xóm mà chàng phải đụng đầu luôn trong sòng bạc. Tất cả, tất cả đều trở nên chướng mắt đối với chàng. Và chàng không thể nào tìm được một lý do chính đáng để giải thích.
Mời bạn đón đọc.