Cô Bé Mùa Đông – Truyện Ngắn Tuổi Mới Lớn:
“- Hù! Bắt quả tang nha….
– A! Cái ông này! Tui mà đứng tim chết là mà tui bắt đền…. mà ông ráng chịu!
– Làm như bà dễ chết lắm vậy! Giải đề mấy rồi mà đọc truyện tranh đó?
– Hì hì… Đợi ông ra làm chung.
Cuộc đối thoại đến đó thì chỉ có tiếng loạt soạt lật sách vở. An lôi từ trong ba lô chiếc đồng hồ để bàn hình con Mickey (đúng là con gái, điệu thiệt), chỉnh giờ chuông reo, lẩm bẩm: “Bây giờ là hai giờ, bốn giờ rưỡi nộp bài nhé!”. Hoà gật đầu rồi cả hai đứa im lặng, cắm cúi bấm máy tính, viết vẽ vào giấy….
Mới có tháng mười hai thôi mà hai đứa đã giải gần hết ba bộ đề, chắc sẽ kịp giải lại lần thứ hai trước khi thi tốt nghiệp. Vậy chứ quay qua quay lại là thấy mùa hạ liền cho coi. Nhanh lắm, không học từ bây giờ sẽ muộn mất. Hai đứa thân nhau, chắc vì giống nhau ở chỗ, không làm thì thôi, làm thì sẽ cố gắng hết mình. Ví dụ cụ thể nhất là chuyện học hành nè, mười một năm liền là học sinh giỏi. Lên lớp 12, buổi sáng đến trường như bao bạn đồng trang lứa khác, tuần ba buổi chiều hai đứa vác tập vở ra đây học với nhau.
Không theo đạo nhưng từ nhỏ hai đứa hay đòi ba mẹ dẫn đến nhà thờ này. Lúc đó, hai đứa chỉ thích nhà-thờ-của-ngày-chủ-nhật thôi. Đi riết, hai đứa phát hiện ra điều đặt biệt của nhà thờ này là ít có ai đi lễ một mình, cả gia đình già trẻ lớn bé cùng đi lễ nên giáo đường rộng thênh thang lúc chưa cất lên lời kinh cầu nguyện đã rất ấm áp rồi. Thích nhất là lúc tan lễ, vừa thoát khỏi không khí trang nghiêm bó buộc, cả bọn trẻ cùng ào ra giống như một bầy chim non lít chít. Cổng nhà-thờ-của-ngày-chủ-nhật là một bức tranh rực rỡ. Trẻ con trong những bộ quần áo lắm màu sắc bu quanh mấy chiếc xe đạp bán bong bóng, chong chóng cũng lắm sắc màu, chúng í ới đòi ba mẹ mua cho cái này cái kia…. Hai đứa cùng hoà vào dòng trẻ con đó. Mỗi tuần hai đứa được mua chung một món đồ chơi. Có lần An thấy thằng bé kia đứng nhìn mấy cái bong bóng say mê mà má nó không có tiền mua, tội nghiệp quá nên nhét sợi dây bong bóng vô tay nó. Tự dưng bị mất bong bóng bay, vậy là Hoà khóc um xùm. Đến lượt Hoà tặng cái chong chóng cho con bé mắt to mặc cái áo đầm trắng giống An thì An khóc nức nở. Hai người mẹ là bạn thân của nhau, chẳng biết có hò hẹn với nhau không mà đặt tên đứa An đứa Hoà, ráp lại thành “an hoà” rất có ý nghĩa. Mẹ Hoà và mẹ An cứ hay kể lại những chuyện ngày xưa của hai đứa, cũng giống như tên hai đứa ghép lại, nhẹ nhàng và bình yên. Kỷ niệm thơ ấu, lạ thật, chẳng mất đi, chẳng trôi qua, nó cứ hiện diện trong cuộc sống từng ngày cũng giống như nắng, như mưa, như sương của ông trời cao cao trên kia. Nắng tốt, mưa hay và sương dễ thương sẽ làm cỏ hoa đâm chồi nảy lộc nên những rừng cây bát ngát, đồng cỏ mênh mông, đồi hoa ngút ngàn……
Hết còn trẻ con, cũng chưa là người lớn, lưng chừng như bây giờ thì Hoà không khóc nhè nữa. An vẫn mít ướt chút chút và hai đứa thích nhà-thờ-của-sáu-ngày-còn-lại hơn là chủ nhật. Đúng là rắc rối. Hai đứa vẫn đi nhà thờ, không đi sẽ nhớ cái tháp chuông bằng gỗ thật là cao mà hồi xưa Hoà mới trèo lên một chút đã mếu máo vì không biết làm cách nào trèo xuống, sẽ nhớ mấy hàng ghế gỗ đen bóng nước thời gian phía ngoài hành lang đã một lần làm An té và để lại vết sẹo nhỏ ở chân, sẽ nhớ các soeur đẹp hơn bà tiên trong truyện cổ tích vì soeur hay cho hai đứa ăn bánh. Mấy năm trước, hai đứa ghé thăm nhà thờ một buổi trưa nào đó trong tuần, sau khi tan học. An phụ các soeur mấy việc lặt vặt trong bếp, Hoà cũng làm mấy việc lặt vặt như đóng cây đinh, thay cái bóng đèn, cắt lại cái thảm cỏ trước nhà thờ…..”
Mục lục:
Bắt tay sương mù
Yêu ư? Để sau!
Phiên khúc mùa đông
Dưới hàng cây mùa đông
Những giấc mơ có hình bông tuyết
Ráng chiều đông
Hơi thở đêm giáng sinh
Đi về phía bình yên
Hãy xem như là mơ
“Làm sao về được mùa đông…..”?
Dã quỳ đỏ
Ngày gió
Bố một bàn, con một bàn
Trốn nắng mùa đông
Mùa cỏ khô
Ánh mắt, cà phê và hoa sữa
Tin ở mùa
Hương mùa đông
………
Mời bạn đón đọc.
“- Hù! Bắt quả tang nha….
– A! Cái ông này! Tui mà đứng tim chết là mà tui bắt đền…. mà ông ráng chịu!
– Làm như bà dễ chết lắm vậy! Giải đề mấy rồi mà đọc truyện tranh đó?
– Hì hì… Đợi ông ra làm chung.
Cuộc đối thoại đến đó thì chỉ có tiếng loạt soạt lật sách vở. An lôi từ trong ba lô chiếc đồng hồ để bàn hình con Mickey (đúng là con gái, điệu thiệt), chỉnh giờ chuông reo, lẩm bẩm: “Bây giờ là hai giờ, bốn giờ rưỡi nộp bài nhé!”. Hoà gật đầu rồi cả hai đứa im lặng, cắm cúi bấm máy tính, viết vẽ vào giấy….
Mới có tháng mười hai thôi mà hai đứa đã giải gần hết ba bộ đề, chắc sẽ kịp giải lại lần thứ hai trước khi thi tốt nghiệp. Vậy chứ quay qua quay lại là thấy mùa hạ liền cho coi. Nhanh lắm, không học từ bây giờ sẽ muộn mất. Hai đứa thân nhau, chắc vì giống nhau ở chỗ, không làm thì thôi, làm thì sẽ cố gắng hết mình. Ví dụ cụ thể nhất là chuyện học hành nè, mười một năm liền là học sinh giỏi. Lên lớp 12, buổi sáng đến trường như bao bạn đồng trang lứa khác, tuần ba buổi chiều hai đứa vác tập vở ra đây học với nhau.
Không theo đạo nhưng từ nhỏ hai đứa hay đòi ba mẹ dẫn đến nhà thờ này. Lúc đó, hai đứa chỉ thích nhà-thờ-của-ngày-chủ-nhật thôi. Đi riết, hai đứa phát hiện ra điều đặt biệt của nhà thờ này là ít có ai đi lễ một mình, cả gia đình già trẻ lớn bé cùng đi lễ nên giáo đường rộng thênh thang lúc chưa cất lên lời kinh cầu nguyện đã rất ấm áp rồi. Thích nhất là lúc tan lễ, vừa thoát khỏi không khí trang nghiêm bó buộc, cả bọn trẻ cùng ào ra giống như một bầy chim non lít chít. Cổng nhà-thờ-của-ngày-chủ-nhật là một bức tranh rực rỡ. Trẻ con trong những bộ quần áo lắm màu sắc bu quanh mấy chiếc xe đạp bán bong bóng, chong chóng cũng lắm sắc màu, chúng í ới đòi ba mẹ mua cho cái này cái kia…. Hai đứa cùng hoà vào dòng trẻ con đó. Mỗi tuần hai đứa được mua chung một món đồ chơi. Có lần An thấy thằng bé kia đứng nhìn mấy cái bong bóng say mê mà má nó không có tiền mua, tội nghiệp quá nên nhét sợi dây bong bóng vô tay nó. Tự dưng bị mất bong bóng bay, vậy là Hoà khóc um xùm. Đến lượt Hoà tặng cái chong chóng cho con bé mắt to mặc cái áo đầm trắng giống An thì An khóc nức nở. Hai người mẹ là bạn thân của nhau, chẳng biết có hò hẹn với nhau không mà đặt tên đứa An đứa Hoà, ráp lại thành “an hoà” rất có ý nghĩa. Mẹ Hoà và mẹ An cứ hay kể lại những chuyện ngày xưa của hai đứa, cũng giống như tên hai đứa ghép lại, nhẹ nhàng và bình yên. Kỷ niệm thơ ấu, lạ thật, chẳng mất đi, chẳng trôi qua, nó cứ hiện diện trong cuộc sống từng ngày cũng giống như nắng, như mưa, như sương của ông trời cao cao trên kia. Nắng tốt, mưa hay và sương dễ thương sẽ làm cỏ hoa đâm chồi nảy lộc nên những rừng cây bát ngát, đồng cỏ mênh mông, đồi hoa ngút ngàn……
Hết còn trẻ con, cũng chưa là người lớn, lưng chừng như bây giờ thì Hoà không khóc nhè nữa. An vẫn mít ướt chút chút và hai đứa thích nhà-thờ-của-sáu-ngày-còn-lại hơn là chủ nhật. Đúng là rắc rối. Hai đứa vẫn đi nhà thờ, không đi sẽ nhớ cái tháp chuông bằng gỗ thật là cao mà hồi xưa Hoà mới trèo lên một chút đã mếu máo vì không biết làm cách nào trèo xuống, sẽ nhớ mấy hàng ghế gỗ đen bóng nước thời gian phía ngoài hành lang đã một lần làm An té và để lại vết sẹo nhỏ ở chân, sẽ nhớ các soeur đẹp hơn bà tiên trong truyện cổ tích vì soeur hay cho hai đứa ăn bánh. Mấy năm trước, hai đứa ghé thăm nhà thờ một buổi trưa nào đó trong tuần, sau khi tan học. An phụ các soeur mấy việc lặt vặt trong bếp, Hoà cũng làm mấy việc lặt vặt như đóng cây đinh, thay cái bóng đèn, cắt lại cái thảm cỏ trước nhà thờ…..”
Mục lục:
Bắt tay sương mù
Yêu ư? Để sau!
Phiên khúc mùa đông
Dưới hàng cây mùa đông
Những giấc mơ có hình bông tuyết
Ráng chiều đông
Hơi thở đêm giáng sinh
Đi về phía bình yên
Hãy xem như là mơ
“Làm sao về được mùa đông…..”?
Dã quỳ đỏ
Ngày gió
Bố một bàn, con một bàn
Trốn nắng mùa đông
Mùa cỏ khô
Ánh mắt, cà phê và hoa sữa
Tin ở mùa
Hương mùa đông
………
Mời bạn đón đọc.