"Chuyện tình Paris" với 11 truyện ngắn trong tập truyện chưa đầy 200 trang, dường như đã được Dương Bình Nguyên nhẹ nhàng xâu thành một chuỗi chuyện tình, và viết theo dòng cảm xúc đậm mạnh ấn tượng, giữ nguyên giọng riêng cho văn xuôi truyện ngắn của chính mình.
Mỗi truyện ngắn trong tập truyện này đều là một chuyện tình buồn. Không có dáng vẻ vui tươi rộn ràng, mà tất cả chỉ là những chuyện tình rất nhiều đắm đuối và phiền muộn, âu lo, cùng nhiều lỡ dở, trái ngang. Dường như chủ thể viết cứ để mặc cho mình trôi theo dòng cảm xúc của cái tôi tác giả, nhiều khi nhòa lẫn với cái tôi nhân vật, xuyên suốt từ truyện ngắn đầu đến truyện ngắn cuối.
Đi hết 11 truyện, có thể không gặp, (hay không nhất thiết phải gặp) nhân vật "ra tấm, ra miếng", theo cách quan niệm cổ điển… Nhưng "tâm trạng khi yêu" của nhân vật trong chuyện tình Nguyên kể, thì vẫn mắc kẹt đâu đó trong trái tim độc giả, cùng nỗi buồn sáng, trong trẻo và lặng lẽ như nước mắt rưng rưng khi ký ức trở về…
Mời bạn đón đọc.