Đàm Hà Phú không phải là một người con sinh ra ở Sài Gòn. Như bao người lao động khác, anh đến thành phố này vài chục năm trước, mang theo khát vọng đồng thời là nỗi lo về một thành phố “phức tạp, xô bồ”. Thế nhưng những năm tháng ở đây đã khiến anh yêu mến thành phố này, từ những con hẻm đông đúc rộn rịp nhịp sống mỗi ngày, cho đến từng ngôi chợ, quán cơm, bến thuyền… Nhưng trên hết, anh yêu mến và chia sẻ những câu chuyện về người Sài Gòn, về cách cư xử hào sáng, nghĩa tình giữa cuộc đời nhiều lo toan. Nhân vật của Đàm Hà Phú đa phần là những người giản dị, thậm chí cuộc sống còn vất vả, họ vô danh giữa thành phố rộng lớn, chỉ có cử chỉ tử tế vào một khoảnh khắc của họ đã kịp lưu lại trong lòng một người lạ được giúp, để rồi đến lượt họ cũng muốn giúp người khác, cho “đúng điệu Sài Gòn”.
Mời bạn đón đọc!