“… Một giờ đồng hồ sau, giống như phim hình sự hay gangster, toàn thân còn đầy bùn đất, Lan Thanh bị đẩy vào một căn phòng mờ tối, thơm nức mùi nước hoa và hình như có cả hoa tươi cắm trong bình. Và lạ chưa, không hiểu có phải là ải tình không, nhưng rõ ràng đâu đây đang vang lên cái nét nhạc u trầm của bản giao hưởng số 9!
Cô chưa hiểu ra sao cả thì chợt ngọn đèn chùm được bật sáng. Cô thoắt choáng váng! Đúng là hoàn toàn nằm ngoài dự đoán, trước mắt cô, trong góc phòng, Trần Thanh ăn vận lịch sự như một hoàng tử Ai Cập chuẩn bị đi dự tiệc đang ngồi trầm ngâm với ly rượu đỏ như máu trên bàn. Cạnh hắn là một chiếc cassette mi ni loại hàng độc đang nhè nhẹ phát ra bản nhạc đó.
Vừa nhìn thấy cô, hắn đã vội vàng đứng dậy, nét mặt không thay đổi nhưng đầu lại cúi, cúi rất thấp như một lời xin lỗi khôn cùng rồi chỉ một chiếc ghế ra ý mời cô ngồi xuống.
Vẫn đứng, giọng cô run lên như muốn vỡ toác:
– Anh Thanh! Tôi được hiểu hành động này như thế nào đây?
– Không thế nào hết – Tũm trả lời ráo hoảnh – Tôi trân trọng được mời em đến đây.
– Mời à? Mời mà như bắt cóc ấy à? Rượt đuổi, bịt mồm, bịt mắt, quăng quật lên xe.
– Có đúng vậy không?
– Cứ nhìn quần áo, mặt mày tôi thì biết…”
Mời bạn đón đọc.