Cánh Đồng Bất Tận
Những cánh đồng trở thành đô thị; những cánh đồng ngoa ngoắt thay đổi vị của nước, từ ngọt sang mặn chát; những cánh đồng vắng bóng người, và lúa rày mọc hoang nhớ đau nhớ đớn bàn chân xưa nghẽn trong bùn quách giờ đang vất vơ kiếm sống ở thị thành. Những cánh đồng đó, đã hất hủi cây lúa ( và gián tiếp từ chối đàn vịt). Đất dưới chân chúng tôi bị thu hẹp dần. Nhưng ngay từ đầu, chúng tôi đã tự làm quẩn chân mình, vì không thể quay lại những cánh đồng cũ ( với người quen cũ ).Tôi gặp nhiều đứa trẻ tên Hận, tên Thù mang khuôn mặt rắp tâm của cha tôi, với đôi mắt sâu và chiếc mũi thẳng. Những đứa trẻ nhàu úa, cộc cằn, cắm cẳn, chỉ tiếng chửi thề là tươi rói, nhảy ra xoi xói ở đầu môi. Và hình ảnh đó thật đến nổi, tôi bất giác lùi lại vì một đức đang nhìn trân trối vào mình, ngạo nghễ…
Mục lục:
Cải ơi!
Thương quá rau răm
Hiu hiu gió bấc
Huệ lấy chồng
Cái nhìn khắc khoải
Nhà cổ
Mối tình năm cũ
Cuối mùa nhan sắc
Biển người mênh mông
Nhớ sông
Dòng nhớ
Duyện phận so le
Một trái tim khô…
Cánh đồng bất tận.
Mời bạn đón đọc.