Câu nói của người xưa “sống với đất, thác về với đất”, nghe sao ngậm ngùi như một điềm ứng báo tâm linh. Đất là niềm mơ ước và hạnh phúc của biết bao thế hệ con người. Nhưng đất cũng là nỗi bất hạnh, đớn đau và nhục nhã tột cùng. Cái ranh giới mong manh ấy như nỗi oan khiên truyền kiếp, không chịu buông tha con người. Thời nào cũng vậy, để làm chủ được hoàn toàn mảnh đất của mình, dù đó là vài ba hecta, hay chỉ một rẻo nhỏ năm mười thước vuông thôi, cũng không dễ chút nào. Người ta còn sánh đất với máu – bởi con người đã từng giành đất và giữ đất bằng chính mạng sống của mình.
Cạnh bạc, tập bút ký mới nhất của Võ Đắc Danh, là một tiếp tục về nỗi buồn vui bất tận của “canh bạc… đất”.
Canh bạc, cũng như gần trăm bút ký khác của tác giả không phải là thứ văn chương hấp dẫn bởi sự kết cấu ly kỳ. như một nghệ sĩ tạo hình kỹ tính, Võ Đắc Danh cố nghiền ngẫm chất liệu đời sống, rồi đắm hồn tạc nên những chùm tượng thô ráp tươi nguyên. Anh tin với chất “mộc” của nghệ thuật, tự nó sẽ dễ gần gũi với con người hơn.
Mời bạn đón đọc.