Xem sách hay

Căn Phòng Số 13 – Truyện Không Đọc Lúc Nửa Đêm

Mua ở đâu?
Lê Kỳ Nam

“Ma quỉ” xưa nay vốn là chuyện khó tin, tuy nó được thêu dệt qua những lời đồn đại nhưng thực tế thì ít ai chứng minh được sự tồn tại của thế giới âm hồn. Những câu chuyện nhân gian kể về chốn âm cung, về những oan hồn vất vưởng và những nối oán thù truyền kiếp thật ra cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi. Người ta luôn tin rằng dù ở cuộc sống thực tại lúc còn sống, hay nơi chốn diêm đình lúc hồn lìa khỏi xác thì nơi nào cũng có những qui định như nhau. Chốn nhân gian có toà án, có pháp đình phân xử chuyện sai trái, lỗi lầm thì chốn âm cung cũng có những sự phán xét và những hình phạt thích đáng. Muốn thoát được sự đối mặt với các “quan toà” chỉ duy nhất một điều là không phạm lỗi. Nhưng trong cuộc đời một con người, có mấy ai tránh khỏi lỗi lầm? Điều quan trọng là sai phải biết sửa. có những người do tuổi trẻ nông nổi đã gây nhiều tội lỗi, khi thức tỉnh nhìn lại họ biết mình đã phạm tội và muốn chuộc lại lỗi lầm đó. Như thế vẫn chưa muộn. Quãng đời của một người rất dài, bất cứ khi nào ý thức được mình sai thì chúng ta vẫn còn cơ hội để sữa chữa. Chỉ cần thành tâm hối lỗi và chứng minh sự hối hận đó bằng những hành động của mình, tích cực làm từ thiện, giúp đỡ người nghèo, siêng năng đến chùa chiền để nghe kinh niệm phật… tất cả đều là những việc làm cao đẹp đáng trân trọng, góp phần làm giảm nhẹ tội lỗi của chính mình…

Những câu chuyện được viết nên trong tập truyện này hoàn toàn hư cấu với mục đích mong mọi người hướng thiện, sống đúng đạo lý, đừng bao giờ làm hại đến ai… một cuộc sống bao dung đầy lòng nhân hậu sẽ đem cho chúng ta một tâm hồn thanh thản.

“… Hoàng Phúc lâm vào trạng thái khiếp đảm.

– Á… á… á…

Lúc này, đến hai khuôn mặt tiếp tục kề sát mặt Hoàng Phúc, tóc tai rũ rượi bay qua bay lại, quá hoảng sợ cơ thể anh bất động, tay chân cứng quấp, bên tai anh vẫn tiếng nói nghe như khóc:

– Anh có biết, anh làm ngơ trước hoàn cảnh khó khăn của người khác là tội lỗi lắm không? Chúng tôi sống không yên thân, chết làm ma vất vưởng không nơi nương tựa, làm hồn ma lạnh lẽo, đói khát…

Người đàn bà vươn hai cánh tay với những móng vuốt sắc nhọn như muốn cào cấu vào người anh.

Cảnh tượng hãi hùng kia làm anh sợ quá không nghĩ ra cách để tự cứu mình, rồi bỗng anh cảm thấy đôi mắt đau rát dữ dội, những móng tay nhọn kia đã đâm phập vào đôi mắt của anh.

– Á…! Bà đã làm gì đối mắt của tôi – Hoàng Phúc oằn oại la lên.

Người đàn ông phá lên cười nghe rợn cả tóc gáy:

– Anh thấy cảm giác đau đớn của thân xác như thế nào rồi chứ? Nếu bị tổn thương về tâm hồn còn thê thảm hơn nhiều, anh hiểu không?

Vừa dứt lời, hai bóng “ma” lao thật mạnh vào người Hoàng Phúc. Những móng tay sắc nhọn bấu lấy đầu anh, mặc cho anh cố sức vùng vẫy. Hồn anh từ từ lìa khỏi xác, anh la lớn:

– Không! Không… trả lại hồn cho tôi…

Hoàng Phúc đánh vật với hai bòng ma để cố giữ hồn mình, anh vụt bỏ chạy đến một nơi toả nhiều ánh sáng…”.

(Trích đoạn: Căn phòng số 13)

Mục lục:

Căn phòng số 13

Người bạn cũ

Chiếc gương cổ.

Mời bạn đón đọc.

 

 
Mua ở đâu?