Người đàn bà và người đàn ông thức dậy sau cơn hả hê. Một buổi sáng khoan khoái lạ thường, đối với họ. Nhưng lại là một cực hình đối với cậu. Cậu gắng gượng quắp mình lại, sau đó cười cợt, vẻ như không quan tâm gì. Cậu cố dìm hình ảnh, và bản-hòa-âm-người đêm qua vào cửa miệng, để rồi cậu lồm cồm ra ngoài và phun một bãi nước bọt xuống sông. Để sông làm giùm mình cái công việc giày xéo niềm đau. Nhưng tại sao lại phải đau? Tại sao lại phải dằn vặt mình như vậy? Ý nghĩ ấy bò tới làm cậu cười thêm một cái nữa, cố để hai con người kia thấy sự bình thản, và cả khinh miệt của kẻ thứ ba.
Mời bạn đón đọc.