Trong văn chương Việt Nam thế kỉ XX có một hiện tượng lạ, có thể nói, độc nhất vô nhị, là Bùi Giáng.
Thơ, văn của ông lạ, người ta đọc nhiều, tranh luận nhiều, được tán tụng lên thành thiên tài, nhưng cũng bị hạ xuống là khùng điên. Ông sống, hành xử cũng lạ, yêu cũng lạ, và dĩ nhiên như vậy là để lại nhiều giai thoại, lời đồn, ý tán.
Tất nhiên đây chỉ là “giai đoạn”. Mà giai thoại thì có những thêm thắt, phóng đại, khuyếch xạ, hư cấu… Các sự kiện có thể không chính xác, thậm chí là không có thật trong thực tế. Nhưng giai thoại lại tạo ra một chân dung “có thần” của nhân vật. Qua sàng lọc, và cả tô vẽ, của sự truyền tụng “dân gian”, các tính cách trong giai thoại thường hiện ra rõ nét, độc đáo, thể hiện sự “lí tưởng hoá” người, việc được yêu mến, ngưỡng mộ.
Mục lục:
Lời người biên soạn
Bùi Giáng tự giới thiệu
Bùi Giáng tự ghi tiểu sử
“15 năm chăn dê”
Chàng chăn dê mắng Tây bằng tiếng Tây!
Bùi Giáng có phải là người điên?
Sáu Giáng điên ma dzui dzẻ thập thành
Vợi tôi ưa ăn thịt gà
Bí quyết học giỏi ngoại ngữ
Cỡ phường mà đòi trị?
Hết điên rồi! Hết điên rồi!
Khởi đầu một mối tình đơn phương
Bác này giống cái xe loa quá
“Kính thưa nương tử Kim Cương”
Cúi đầu bái tạ tình em
Chiếc giày của Kim Cương
Quyền lực của Kim Cương
Một triệu năm sau chưa hiểu thấu tình yêu của Trẫm!
Bùi Giáng xin quần Kim Cương
Bùi Giáng quát Kim cương vì đọc sai Kiều
Thân mẫu tôi là Kim Cương
Cho “chim muông biết lối quay về”
Nhắn nhe làm chi cho người ta sốt ruột
Tình yêu qua một đoá hoa hồng
Nhìn đời bằng một con mắt đủ rồi
Hồng biết ai mắc nợ ai
Một ám ảnh kì dị
Lần đầu tiên thấy Bùi Giáng sạch sẽ
Ba lòi cảm tạ của Kim Cương
Yêu em từ những kiếp nào
…
Mời bạn đón đọc.