Về văn xuôi, là hai tuyển tập truyện ngắn, được chọn theo tiêu chí chính từng nhà văn, sẽ tự chọn một truyện ngắn của mình, cùng những dòng tự bình luận, giới thiệu tác phẩm. Về thơ, là một tuyển tập những bài thơ tình, cũng do tác giả tự chọn và gửi đến.
Tiêu chí “nhà văn tự chọn” khiến bộ truyện không có một hướng đề tài nhất quán nào, nhiều thế hệ những viết nên nhiều phong cách, nhờ vậy hai tập sách đã trở thành một bữa tiệc buffet truyện ngắn, với đủ mọi món ăn cho đọc giả tha hồ chọn lựa. Đây cũng là sự độc đáo của bộ truyện.
“…- Chú định đi Sa Long giờ này? – Người chạy xe đạp thồ chẳng biết từ đâu thong dong đạp xe đến cạnh anh.
Anh lắc đầu. Anh đã xua tan ý định đó. Anh muốn đến Sa Long lúc ban ngày và phải ở đó ít nhất một tuần lễ chứ không ghé ngang trong trạng thái cưỡi ngựa xem hoa như các du khách bình thường hoặc các chính khách ghé thăm một địa điểm nào đó đã có đám lính lác vạch ra từ trước.
– Như vậy tốt cho chúng ta. Nói thực với chú cho dù chú cho tui tiền triệu tui cũng không thể nào chở chú đến đó được.
– Anh ghét dân đào vàng hay gái điếm?
– Không đúng. Nhưng tui sợ mình không đủ sức vượt qua ánh mắt và lời mời mọc của những công dân đang quần quật lao mình vào định mệnh.
– Nếu không lầm tôi đã từng nghe anh nói cần một sự thay đổi gì đó mà.
– Đâu phải cho mình tui. Mà một mình tui thì chẳng thể và chẳng bao giờ dám làm khi việc ấy là của đám đông.
– Anh được mấy cháu rồi? – Tự nhiên anh tò mò chuyện riêng người khác cũng như anh đã từng đặt câu hỏi tại sao nàng tuổi hai mươi mà đã vẻ nhiều khuôn mặt những người đàn ông không râu trong nhiều tư thế trong một tình huống giả định anh gặp nàng trong quán cà phê sang trọng nằm ở cuối ngã tư một con đường rợp hoa vàng rực đua nhau khoe sắc mà chẳng thoảng mùi hương hoặc dư vị đậm đà nào đối với anh.
– Tui nói có thể chú không tin nhưng có việc này tui không thể không nói là giữa tui và bà già quán rượu có ràng buộc vô hình nào đó mà tui chẳng lý giải được và cũng chẳng buồn lý giải – Người chạy xe đạp thồ nói chậm rãi – Chúng tui chưa một lần ngồi lại nói chuyện với nhau nhưng mỗi lần tui chạy xe qua quán rượu là hai chúng tui nhìn nhau và cả hai biết đang suy nghĩ gì muốn gì.
Anh không tin! “Làm gì có chuyện quái quỷ như thế cha nội!”
– Tui biết trong bụng chú hòai nghi. Kệ chú! Cảm ơn chú đã nghe câu chuyện của tui.
Nói xong, người chạy xe đạp thồ rướn mình đạp xe băng nhanh về phía trước. Bóng đêm phủ lên tấm áo hoa bạc màu.
Anh dừng lại cuối con đường. Đi nữa là cánh đồng với bức màn đêm mịt mù. Anh không hình dung được ở đây dân thị trấn trồng cây gì nơi cánh đồng mênh mông kia. Quê anh trồng cây gì trong thời gian qua cũng không đem lại sự sung túc cho số đông. Người nông dan luôn cô đơn bình an trên đám đất tưởng chừng dễ sinh lợi của họ.
Chim cú kêu cánh đồng. Đó là loài chim mang cái chết theo quan niệm của nhiều người mặc dù có thời gian hàng đêm nó kêu khản giọng trong ngôi vườn rộng khoảng một hecta gia đình anh mà suốt năm chẳng thấy ai bệnh tật và chết chóc gì. Ngược lại năm đó nhà anh làm ăn khấm khá hẳn lên và sức khỏe mười tám người trong gia đình bốn thế hệ ai cũng tăng cân tích cực. (Trích Linh Giác của Tiến Đạt)
Mục lục:
Một “hợp chủng quốc” hùng mạnh!
Linh giác – Tiến Đạt
Tiệc – Vũ Đình Giang
Cô chủ quán và… – Võ Phi Hùng
Phố đàn ông – Lưu Thị Lương
Mùa sẽ còn dài – Mường Mán
Những chiếc lá thu – Bích Ngân
Thiêu thân truyện – Nguyễn Trọng Nghĩa
Nhiệt đới – Nguyễn Thu Phương
Người bạn lính – Nguyễn Quang Sáng
Những dự định của nàng vào thứ bảy tuần này – Nguyễn Ngọc Thuần
Nụ hôn ngược chiều thời gian – Dương Thụy
Chàng trẻ măng ở phố treo đầu – Trần Nhã Thụy
Cõi ma – Thu Trân
Vua rái cá – Liêm Trinh
Miếu thờ bà mang tên đàn ông – Trần Văn Tuấn
Mời bạn đón đọc.