Đóng góp vào khuynh hướng văn học đó, nét riêng của Trần Bảo Định có lẽ là sự kết hợp bước đầu chủ nghĩa nhân bản Phật giáo với chủ nghĩa nhân văn sinh tháo. Thiên nhiên nuôi dưỡng và vun đắp Phật tánh nơi con người. Bông trái đâu chỉ chữa bệnh cho người mà còn bồi đắp tình yêu, tấm lòng thủy chung, tính lương thiện ngay trong nghịch cảnh. Hầu như đoản văn nào cũng xuất hiện một tâm hồn nữ – khi là ngoại, khi là mẹ, khi là gì, khi là chị – bao dung như Mẹ hiền Quán Thế Âm, nhắc nhở ta “rễ thúi, gốc ư thì diệt vong”, “cầm cố đất cho người, mai nầy lấy chi mà chuộc lại”, “bán đất cho người, mai này con cháu tụi bây lấy đất đâu để ở và có nơi chốn để về?”.
Mời bạn đón đọc.